Chương 261: Lên Đường
“Đạo...Đạo....Đạo Quang....Thông....A Thông......A Thông Bảo!”
Cao Trí Kiên phiên dịch cho Lý Hỏa Vượng.
“Đạo Quang Thông Bảo?”
Lý Hỏa Vượng không biết đây là đồng xu của đất nước nào, hắn cũng chẳng quan tâm. Bây giờ hắn đang xem xét giá trị vốn có của vật này.
Lý Hỏa Vượng cẩn thận suy nghĩ xong bèn gọi Man Đầu đến rồi đặt mặt nạ đồng tiền lên đầu nó xem xem có mối nguy tiềm tàng nào không.
Sau đó điều kỳ lạ khiến hắn bất ngờ đã xảy ra, dù Man Đầu ngồi trước mặt hắn lắc nguây nguẩy đầu rồi dùng chân trước không ngừng gẩy gẩy đầu nhưng hắn lại có cảm giác trong ánh mắt mắt của nó có gì đó rất bất thường, không giống với chó bình thường.
Ban đầu vào buối tối ngày hôm ấy, gã quỷ lùn đó đã đeo cái mặt nạ này rồi trong lúc thần không biết quỷ không hay mà tập kích hắn. Nếu trước đó Nhị Thần không sớm nhắc nhở thì có khi Lý Hỏa Vượng đã trúng kế của hắn rồi.
Sau đó Nhị Thần cũng đeo thứ này lên rồi trốn mình vào đám đông, bỗng nhiên lúc đó hắn không thể nhanh chóng tìm thấy nàng ấy.
Từ hai điểm này có thể nhìn ra vật này dường như là một pháp khí có khả năng che giấu khí tức.
“Vật này...dường như có ích với ta.”
Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm vật này, đột nhiên ánh mắt hắn sáng rực lên.
“Vật này không chỉ hữu dụng mà nó còn có tác dụng cực lớn với ta.”
Dù không biết vì sao nhưng người ở thế giới này chỉ cần có một chút năng lực thì có thể nhẹ nhàng nhận ra hắn là Tâm Tố.
Mà vật này có thể sẽ không để việc ấy tái diễn nữa, sau này hắn cũng không còn là thịt Đường tăng nữa rồi!
…
“Keng…keng…keng…”
m thanh những đồng tiền chạm vào nhau vang lên, Lý Hỏa Vượng đã đeo cái mặt nạ đồng tiền lên mặt mình.
Một mùi hương đặc thù của khói đốt xộc thẳng vào mũi, lúc này Lý Hỏa Vượng chợt cảm thấy một cảm giác an toàn mà trước đây chưa từng có.
“Đợi đến An Từ am cho sư thái xem xem, nếu ngay cả họ mà cũng bị qua mắt thì vật này thực sự rất có giá trị.”
Lý Hỏa Vượng đeo trên mặt cái mặt nạ đứng thẳng lên, hưng phấn gọi những người đứng đằng sau lưng:
“Đi! Đến Hằng Hoa Sơn nhanh nhất có thể!”
Bánh xe của cỗ xe ngựa bọc sắt lại một lần nữa lăn bánh khởi hành đi về Tư Tề.
Càng về gần đến Tư Tề càng xuất hiện thêm nhiều sông, hồ, cỏ cây hai bên đường cũng theo đó mà dần dần um tùm hơn trước, ngay cả bầu không khí xung quanh cũng trở nên ẩm ướt.
Song, con đường trở về cũng không hề thuận buồm xuôi gió, biên giới của Tư Tề bắt đầu ngày càng nâng cao phòng bị.
May mắn thay đường biên giới giữa Tư Tề và Hậu Thục vốn đã rất dài, hơn nữa một số quân phòng biên bị điều đi tham gia chiến trận nên lực quân còn lại phòng bị không xuể.
Nhân lúc quân luân chuyển đến để lộ sơ hở, Lý Hỏa Vượng cùng những người khác từ Hậu Thục một lần nữa trở về đến Tư Tề
Một buổi sáng ban mai nọ, Lý Hỏa Vượng bị trói chặt trên cây bởi sợi xích sắt bản lớn, những người sư huynh sư muội khác yên lặng đứng nhìn hắn hồ ngôn loạn ngữ.
Trải qua không biết bao nhiêu lần rồi, bọn họ sớm đã quen với việc này và cũng không còn kinh sợ như những lần trước nữa, bọn họ đã hiểu rất rõ về căn bệnh này của Lý Hỏa Vượng.
Qua một hồi, mắt của Lý Hỏa Vượng dần dần trở về trạng thái tỉnh táo, hắn ngẩng đầu lên đón ánh sáng mặt trời tươi sáng, rồi lại đảo mắt qua những bụi cây cối sum suê ven đường, cuối cùng chầm chậm thở phào nhẹ nhõm.
Dù cả chặng đường đi phải trải qua những gì thì cuối cùng cũng sắp đến nơi rồi.
“Ăn cơm trưa thôi, ăn xong chúng ta lại tiếp tục lên đường. Đi nhanh một chút thì chúng ta có lẽ sẽ đến Hằng Hoa Sơn trước khi trời tối.”
Lý Hỏa Vượng nói với Bạch Linh Miểu đang cởi trói cho mình.
Đã qua không biết bao nhiêu ngày rồi mà ống tay áo bên phải của Lý Hỏa Vượng không hề có bất kỳ thay đổi nào, Bạch Linh Miểu khẽ liếc qua, đôi mắt thoáng hiện lên sự đau lòng.
Nàng xoay người lại, cầm theo mảnh gỗ đến dòng sông bên cạnh múc nước.
Nước sông trong suốt vô cùng sạch sẽ, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống của Bạch Linh Miểu hòa cùng những gáo nước múc lên.
“Ngươi thương xót Lý sư huynh à?”
Xuân Tiểu Mãn đi kế bên nhẹ giọng nói.
“Bây giờ hắn thành người tàn phế rồi! Cái tay ấy của hắn sẽ không bao giờ mọc trở lại nữa!”
Bạch Linh Miểu nghẹn ngào nói.
Xuân Tiểu Mãn như định khuyên gì đó nhưng lại phát hiện ra không biết nên bắt đầu từ đâu mở lời.
Nàng ta đau lòng đến vậy là đã hoàn toàn coi Lý sư huynh trở thành nam nhân của mình rồi.
“Lần này chỉ mới đứt lìa một cánh tay, nhưng lỡ mà vẫn còn lần nữa thì sao? Tại sao chúng ta chỉ muốn về nhà thôi mà lại khó dến như vậy chứ? Hu hu hu”
Mắt nhìn người đối xử tốt nhất với mình là Bạch Linh Miểu đau lòng đến nhường này, Xuân Tiểu Mãn dường như cũng cảm nhận được sự đồng cam với nàng.
Tuy Lý Hỏa Vượng không hề giải thích gì với bọn họ, nhưng sau khi tiếp xúc suốt cả chặng đường, Xuân Tiểu Mãn có thể nhìn ra tấm thẻ tre treo bên hông hắn là vật hiến tế để đổi lấy phép thần thông.