Chương 270: Đã Lâu Không Gặp
Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang trầm tư thì ba thành viên Tọa Vong Đạo ở phía xa xa đã không thể chịu đựng được nữa.
Đồng Tiền kiếm do máu thịt hình thành đâm vào trong l*иg ngực một người mạt chược, l*иg ngực của hắn bắt đầu phồng lên.
Ngay sau đó, thân thể của hắn nổ tung, biến thành một đống máu thịt be bét, bắn tứ tung ra khắp nơi.
“Nhìn xem! Đã chết ba người rồi! Nếu như ngươi không ngăn Đan Dương Tử lại, vậy kết quả là người bên cạnh hai chúng ta đều phải chết, còn hắn sẽ làm ngư ông đắc lợi, như vậy thì ngươi cao hứng lắm nhỉ?”
“Nói rõ nhé! Cho dù ta nói thẳng là ta muốn tính kế ngươi thì cơ chứ! Rốt cục là ngươi hận hắn nhiều hơn hay hận chúng ta nhiều hơn! Chúng ta đã chết ba người rồi, nhưng Đan Dương Tử sư phụ ngươi vẫn không rụng nổi một cọng long gáy! Hãy cân nhắc cho cẩn thận vào!”
Dường như câu nói này đã thuyết phục được Lý Hỏa Vượng, nếu như để lựa chọn bên nào chiến thắng trong số Đan Dương Tử và Tọa Vong Đạo thì hắn dễ dàng để đưa ra lựa chọn.
Lý Hỏa Vượng nhìn Đan Dương Tử đang truy đuổi hai vị Tọa Vong Đạo còn sót lại, hắn gật đầu đáp.
“Ngươi làm mau lên! Để ta tới chống đỡ!”
Ngay khi Đan Dương Tử mở cái miệng lớn như một chậu máu ra, định cắn đứt toàn bộ cái đầu hình vuông của một vị Tọa Vong Đạo xuống, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng thì Lý Hỏa Vượng đã chạy tới kịp thời.
Đến lúc này hắn cũng lười né tránh, đạp mạnh hai chân thẳng vào cái miệng há lớn của Đan Dương Tử.
Bầy nhuyễn trùng do “Đại Thiên Lục” hình thành ngoe ngoe tựa như đám đỉa khát máu chui ra khỏi l*иg ngực Lý Hỏa Vượng, tiến về phía chiếc răng nanh hình khuyên lộ ra trong miệng Đan Dương Tử.
“Bộp” một tiếng, trước khi Lý Hỏa Vượng tới nơi, miệng Đan Dương Tử đã nhắm chặt lại.
Lý Hỏa Vượng mang theo bầy nhuyễn trùng, nặng nề đập lên trên gương mặt kinh khủng của Đan Dương Tử.
Tất cả đám nhuyễn trùng há miệng ra, định chui vào thịt Đan Dương Tử.
Nhưng không thể ngờ được rằng ngón tay do xúc tu ghép thành của Đan Dương Tử lại đang nhanh chóng bấm pháp quyết.
Máu thịt trên người Đan Dương Tử vặn vẹo ngược lại, bổ nhào lên trên người Lý Hỏa Vượng, muốn cắt nuốt hắn.
Máu, da, xương cốt, nội tạng, nhuyễn trùng, những thứ này bị o ép trong một không gian nhỏ bé, cắn xé nuốt lẫn nhau.
Thấy Lý Hỏa Vượng khó chơi như vậy, Đan Dương Tử muốn trước tiên giải quyết hết Tọa Vong Đạo, nhưng Lý Hỏa Vượng lại không cho hắn làm như vậy.
Dần dần hai bên trở thành trong ta có ngươi, trong ngươi có ta.
Mặc dù nhìn từ bề ngoài thì Đan Dương Tử mạnh hơn Lý Hỏa Vượng, thế nhưng hắn muốn cắn nuốt hết Lý Hỏa Vượng thì cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Thứ Lý Hỏa Vượng hiến tế ngũ hành và ngũ tạng trên người mình mới đổi được từ chỗ Tam Hủy tuyệt đối không thể bị giải quyết một cách dễ dàng như vậy.
Đám nhuyễn trùng kia không hề bị sự khác thường trên người Đan Dương Tử ảnh hưởng tới, vẫn níu chặt trên máu thịt của Lý Hỏa Vượng, không để bọn chúng bị cắn nuốt.
Trong mắt đám người gà yêu, Đan Dương Tử và Lý Hỏa Vượng ở phía xa xa dường như đã biến thành một viên thịt không ngừng nhúc nhích.
“Sư phụ, đã lâu không gặp lại!”
Lý Hỏa Vượng nhìn cái đầu như bị lột da, chỉ to bằng quả quýt gần trong gang tấc kia, cười gằn chào hỏi.
Cho dù là cười thế nhưng giờ phút này Lý Hỏa Vượng chỉ hận không thể ăn thịt, uống máu đối phương!
Nhìn Lý Hỏa Vượng ở phía trước mặt, từ đầu đến cuối Đan Dương Tử vẫn luôn nở một nụ cười chế nhạo.
“Nghiệt đồ, ngươi nghĩ là mình có thể đấu lại được ta hay sao? Đạo gia ta là bán tiên, ngươi chỉ là một người bình thường thì có thể làm được gì?”
“Vậy sao một vị bán tiên như ngươi lại bị một người bình thường là ta cuốn lấy vậy? Sư phụ, ngươi làm bán tiên như vậy là không được đâu!”
Trong thời gian bọn hắn dây dưa với nhau, ba vị Tọa Vong Đạo còn lại bắt đầu ra tay, bọn hắn nhanh chóng vây quanh hai thầy trò, hai chân xếp bằng, nhắm mắt niệm chú.
"Tu chi hữu đồ! Tập dĩ thành tính! Truất thông huy thể! Tháp yên tọa vong! Bất động vu tịch! Kỷ vi nhập chiếu! Lý thù phương giả! Liễu nghĩa vô nhật! Do tư đạo giả! Quan diệu khả kỳ! Lực thiếu công đa! Yếu tai! Diệu tai! Ha ha ha!"
Theo tiếng niệm chú vang lên, hình vẽ trên quân Diệp Tử của bài cửu tựa như nước, chảy ra từ sau quần áo của bọn hắn, nhanh chóng trải rộng ra trên mặt đất.
Những hình vẽ kia nhanh chóng ghép lại với nhau tạo thành những tấm bùa chú kỳ lạ, những chiếc bút vẽ bắt đầu run rẩy, phát ra tiếng cười cao thấp không giống nhau.
Tiếng cười càng lúc càng lớn, không ngừng truyền nhiễm tới giáo chúng Áo Cảnh đang đứng xem cuộc chiến, cũng truyền về phía Đan Dương Tử và Lý Hỏa Vượng.
m thanh mọi người phát ra bắt đầu vang vọng ở trong hang động đá vôi, đồng thời càng lúc càng lớn, lỗ tai Lý Hỏa Vượng bắt đầu dần nghe ra được thứ ẩn giấu ở trong tiếng cười này.
Thứ này âm u tối nghĩa, người bình thường không thể nào cảm nhận rõ ràng được. Cho dù không thể hiểu rõ nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn cảm giác được hơi thở quen thuộc từ trên nó.