Chương 273: Phế Vật
“Hahahaha! Thì ra là vậy, thì ra là vậy!”
Đan Dương Tử đứng trên máu thịt toét miệng cười một cách điên cuồng, giờ phút này cuối cùng hắn đã hiểu ra được rồi.
Hắn đã hiểu rõ ở Thiên Ngoại Thiên, vị tiền bối Thọ Tinh kia giảng giải cho mình chuyện trảm Tam Thi là vì sao, khi ấy hắn vẫn cho rằng phải để Lý Hỏa Vượng biến thành Tam Thi, sau đó chém chết, đó là đã hiểu sai rồi.
Người cầu tiên trước chém Tam Thi, không màng danh lợi, không có du͙© vọиɠ, tinh thần tĩnh lặng, tính cách sáng ngời.
Hóa ra không hề có Lý Hỏa Vượng gì cả, Lý Hỏa Vượng chính là một phần trong quá khứ của mình, hắn chính là tâm ma của mình, là một trong Tam Thi của mình.
Chính là hắn dính đầy phàm khí quấy nhiễu mình thành tiên, hiện giờ hắn đã hoàn toàn trở thành bản thân mình, điều này đồng nghĩa với việc một Thi đã bị chém.
Mà lần trước mình uống thuốc rất có thể chính là lần chém một Thi khác, chính vì vậy nên mình mới trở thành bán tiên.
Hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ, tươi cười giơ kiếm tàn sát những người còn lại. Chỉ cần hắn cao hắn là lại muốn giết người.
Một Thi cuối cùng không biết trảm như nào, thế nhưng Đan Dương Tử có dự cảm mình đã có thể bước qua Nam Thiên môn.
Những người khác ở trong hang động không phải là đối thủ của Đan Dương Tử, rất nhanh sau đó, trong hang động đá vôi ngoài hắn ra thì không còn bất kỳ ai sống sót.
Đan Dương Tử ngừng tay lại, cúi đầu quan sát thân thể trẻ tuổi này của mình, không kìm được mà bật cười thành tiếng, vui mừng như điên nói: “Ha ha! Cuối cùng Đạo gia ta cũng sắp thành Chân Tiên rồi!”
Trong tiếng cười của hắn, vẻ kinh ngạc trên gương mặt của hòa thượng ảo ảnh kia dần dần biến mất.
Nhưng Đan Dương Tử không cười quá lâu, hắn đè nén cảm giác vui sướиɠ trong lòng xuống, bởi vì bây giờ vẫn chưa phải lúc cao hứng.
Không có Nhuận Trí Ngũ Hành duy trì, thân thể tàn tạ không còn ngũ tạng này của Đan Dương Tử sắp bị sụp đổ.
Hiện giờ hắn không thể chết được, hắn phải hòa với bản thể thành một mới được.
“Hừ! Tâm ma nho nhỏ mà muốn phá hỏng đại sự thành tiên của ta sao? Bây giờ bản đạo gia là tiên nhân rồi!”
Đan Dương Tử mau chóng móc ra cái chuông trong l*иg ngực, bắt đầu lắc lư, bốn phía xung quanh bắt đầu hỗn loạn, mấy vị Du lão gia nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn.
“Úm ba la! Cà na! Xí muội!”
Khi Đan Dương Tử vênh váo dặn dò Du lão gia xong, bọn chúng nhanh chóng bay đi.
Khi chúng nó quay trở lại, ngoài mang theo bút chu sa và giấy vàng thì còn có một miếng gỗ, một cục đất, một bó đuốc, một bình nước và một cục vàng ròng.
Đan Dương Tử lảo đảo, quay đầu lại tìm kiếm những người mệnh thủy, mệnh hỏa, mệnh thổ, mệnh mộc, mệnh kim từ trong đống thi thể, chọn mỗi loại một người, rút kiếm ra chặt đầu họ xuống.
Một cái đầu lâu bị Đan Dương Tử mở miệng ra, nhét thỏi vàng vào trong, sau đó dùng giấy vàng bịt miệng lại, bắt đầu dùng một tay cầm bút chu sa, nhanh chóng vẽ lên trên tờ giấy vàng.
Khi nét bút cuối cùng kết thúc, cái đầu kia lập tức phát ra âm thanh kẹt kẹt, co lại. Khi da tóc ngũ quan đều tụt xuống, cái đầu đó héo rũ còn lại chừng hơn nửa.
Đan Dương Tử cầm lấy cái đầu đó ấn một cái, nhét thứ này vào trong l*иg ngực của mình.
Cứ tiếp tục làm như vậy, bốn cái đầu còn lại cũng chui vào trong l*иg ngực của Lý Hỏa Vượng, thay thế vị trí ngũ tạng ban đầu.
Khi cái đầu cuối cùng chiếm cứ vị trí trái tim, Đan Dương Tử mới thỏa mãn gật đầu một cái. Hắn trộm được loại tà pháp này từ Vũ Sư cung, dù không chống đỡ được bao lâu nhưng hắn cũng chỉ cần thêm một khoảng thời gian nữa thôi.
Đan Dương Tử mang vẻ mặt đắc ý lấy quyển thiên thư kia ra, cảm thán nhỉn lên trên, dù hắn không biết bất kỳ chữ nào viết ở bên trên, nhưng chính nó đã dẫn dắt hắn thành tiên.
“Cũng không biết là khi vượt qua Nam Thiên môn liệu có gặp được vị tiên nhân kia không? Nếu như gặp được thì nhất định cảm trịnh trọng cảm ơn mới được.”
Nhờ có sự giúp đỡ của hắn nên chính mình mới có thể đi vào Nam Thiên môn, cùng thọ với trời đất.
“Mẹ kiếp, đúng là đồ phế vật!”
Khi nghe thấy tiếng mắng chửi, sắc mặt Đan Dương Tử cứng lại, vội vàng quay đầu nhìn về phía giọng nói kia phát ra, nhưng xung quanh không có bất kỳ một ai, không có bất cứ động tĩnh gì.
“Là ai! Cút ra đây cho bản tiên, bản tiên cao hứng sẽ để cho ngươi toàn thây!” Tiếng hét giận dữ của Đan Dương Tử vang vọng trong hang động, nhưng không có bất kỳ phản ứng gì cả.
Đan Dương Tử tỏa ra lệ khí hừ lạnh một tiếng, giơ quyển thiên thư trong tay lên, đi ra phía bên ngoài hang động.
Hang động này rất kỳ lạ, Hỉ Thần cũng không phải hạng lương thiện gì cả, không nên ở lại đây lâu.
Vẫn nên rời khỏi nơi này, tìm một chỗ an toàn, chờ đợi bản thể trở về rồi tính.
Không cần quan tâm đối phương là ai, chỉ cần cuối cùng mình thành tiên, tất cả thế gian này đều là sâu kiến!
Khi Đan Dương Tử từ trong đi ra chiến trường, phát hiện bên ngoài vô cùng yên tĩnh.