Tiên Đạo Quỷ Dị

Chương 304: Tẩu Thuốc

Chương 304: Tẩu Thuốc


Ngay sau đó, tiếng vó ngựa từ phía sau lưng truyền tới.
Quay đầu nhìn về phía những người che mặt cưỡi ngựa kia, trong lòng Kim Sơn Hoa lập tức nghĩ:
“Hỏng rồi, bị đám cướp đường bắt ba ba trong rọ rồi!”
Hắn vô thức quay đầu sang nhìn vị đạo nhân trẻ tuổi ở bên cạnh, phát hiện ra đối phương không hề có phản ứng gì, bình tĩnh ở cạnh xe ngựa.
“Người này không hề sợ hãi, chắc hẳn là đã có biện pháp ứng phó lại rồi.”
Sau khi cân nhắc một hồi, nhân cơ hội bọn cướp phi tới nơi này, thân thể Kim Sơn Hoa khẽ nhích lại gần người vị đạo nhân trẻ tuổi kia.
Kèm theo tiếng vó ngựa cộc cộc cộc vang lên và bụi bặm bốc lên, một đám thổ phỉ đi tới, nhìn từ trên cao xuống, bọn chúng mang lại áp lực cực lớn.
“Mấy huynh đệ này, ta cũng không phải người từ ngoài tới, liệu có thể mở đường giúp không?”
“Hả?”
Kim Sơn Hoa cảm thấy ngạc nhiên, đưa mắt sang nhìn vị chân nhân mới nói chuyện ở bên cạnh. Người này biết tiếng lóng của người giang hồ, lai lịch không hề tầm thường đâu.
Khi Kim Sơn Hoa cho rằng đám thổ phỉ kia sẽ lên tiếng trả lời thì tên thổ phỉ một mắt đi đầu đã giơ đao lên.
“Lên! Các anh em! Chém họ cho ta!”
Tiếng vó ngựa lập tức lại vang lên, không có bất kỳ ai ngờ tới chuyện này cả, đàn ngựa lao vọt tới, xông về phía mấy người Lý Hỏa Vượng.
Kim Sơn Hoa không quan tâm chuyện gì xảy ra tiếp theo nữa, trèo ra phía sau tảng đá lớn kia, định nhân cơ hội họ giao chiến với nhau thì bản thân chạy trốn trước.
Tốn sức bò nửa ngày, chờ khi hắn khó khăn lắm mới bò lên trên tảng đá lớn thì nghe được tiếng vó ngựa và tiếng chém giết ở phía sau đã dần nhỏ xuống.
Khi hắn quay đầu lại nhìn thì lập tức phát hiện ra toán cướp kia đã tan vỡ.
Thi thể đám thổ phỉ và xác ngựa đã nằm ngổn ngang trên mặt đất, mà phe vị đạo nhân trẻ tuổi kia thì ngoài việc chiếc xe ngựa bị móp một ít ra thì không có bất kỳ ai bị thương.
“Hả? Sao vậy nhỉ? Ta đã bỏ lỡ chuyện gì rồi?”
Lúc này Lý Hỏa Vượng cũng không để ý tới vị lão nhân gặp trên đường kia, hắn kề thanh trường kiếm nhỏ máu trên cổ một tên thổ phỉ cụt tay.
“Thổ phỉ ở chỗ các ngươi không có quy củ như vậy sao? Ngay cả tiếng lóng giang hồ cũng không trả lời?”
Nhưng khi đối mặt với sự uy hϊếp của Lý Hỏa Vượng, tên thổ phỉ kia tỏ vẻ kiên cường vô cùng, trực tiếp uy hϊếp Lý Hỏa Vượng.
“Lỗ mũi trâu! Ngươi dám giết huynh đệ của ta, ta cho ngươi biết, ngươi xong đời rồi!”
“Xoẹt” một cái, một tai tên thổ phỉ kia bị cắt đứt.
Khi thấy cảnh này, Kim Sơn Hoa ở phía sau lưng hai mắt giật giật.
“Ôi mọe ơi, hóa ra vẻ hiền hòa trước đó đều là giả, đạo nhân này cũng là người giết người không chớp mắt!”

Khi thấy đối phương bịt lỗ tai, lăn lóc, gào thét thảm thiết, Lý Hỏa Vượng cũng lười nói nhiều.
Hắn giơ trường kiếm lên, định chặt đầu của đối phương xuống.
“Lý sư huynh, ngươi xem đây là cái gì hả?!”
Có một giọng nói đột nhiên vang lên, ngăn cản Lý Hỏa Vượng.
Tôn Bảo Lộc ở gần cầm gì đó trong tay, đi tới, Lý Hỏa Vượng nhìn sang, nhận ra đó là một cái tẩu thuốc cũ đang châm cháy.
Hơn nữa cả cái tẩu thuốc này lẫn hơi khói tỏa ra từ trên cái tẩu thuốc này rất quen thuộc.
“Lý sư huynh, đây là tẩu thuốc của Lữ ban chủ! Tuyệt đối là vậy, khi trước cùng nhau xuất phát, hắn từng cho ta mượn để hút vài lần.”
Lý Hỏa Vượng đưa tay nhận lấy, sau khi cẩn thận quan sát một lượt, sắc mặt dần nghiêm lại.
Xem ra khả năng cao là Lữ ban chủ đã bị đám thổ phỉ này bắt rồi.
Hắn quơ quơ cái tẩu thuốc ở trước mặt tên thổ phỉ nằm trên mặt đất kia, giọng Lý Hỏa Vượng trở nên lạnh lẽo như băng tuyết, hỏi:
“Các ngươi có được thứ này từ đâu? Có phải gần đây các ngươi đánh cướp một gánh hát hay không?”
“Có giỏi thì ngươi giết ta đi! Lưu miệng rộng này là hảo hán đầu đội trời chân đạp đất! Đừng mong ông đây bán đứng huynh đệ của mình.”
Tên thổ phỉ kia nhìn thẳng vào Lý Hỏa Vượng, hét lên, gương mặt tỏ vẻ thấy chết không sờn.
Khi thấy đối phương nói vậy, một luồng khí nóng xộc thẳng lên não Lý Hỏa Vượng. Hắn cười, cởi chiếc túi da dê ở vạt áo xuống.
Tiếng kim loại va chạm vào nhau “leng keng” vang lên, đủ các loại công cụ hành hình bằng kim loại với đủ các hình dạng kích thước khác nhau xuất hiện, tất cả đều sáng bóng, không dính một hạt bụi.
“Muốn ta giết ngươi hả? Ta sẽ khiến ngươi sung sướиɠ tới chết luôn!”
Trong khoảng thời gian tiếp theo, từng phần từng phần ngón tay của Lưu miệng rộng bị gọt đi, tiếng kêu thảm thiết của hắn vang vọng khắp vùng núi này.
Những người khác vội vàng ngoảnh đầu đi, không đành lòng nhìn tiếp.
Khi cánh tay trái của hắn bị hành hạ chỉ còn lại từ phần cổ tay đổ đi, gương mặt Lưu miệng rộng nước mắt nước mũi tèm lem, cuối cùng hắn đã chịu đầu hàng.
“Ta nói! Ta nói mà! Mấy ngày gần đây mẹ đại đương gia tổ chức đại thọ bảy mươi tuổi! Vậy nên đã cố tình đi bắt một gánh hát về! Họ đang ở trên núi!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất