Chương 353: m Mưu
“Xương ngựa? Ngươi tha từ đâu về vậy? Sau này đừng tha đồ linh tinh về, da chết trên người ta đã sắp lột xong rồi, không có gì cho ngươi đâu.”
Hiển nhiên là Man Đầu không hiểu lời Lý Hỏa Vượng nói, cúi đầu dùng cái mũi đen đẩy đầy cục xương ngựa kia tới gần chân Lý Hỏa Vượng.
“Gâu gâu?”
Lý Hỏa Vượng dùng tay xoa đầu nó, xoay người nhìn Tôn Bảo Lộc ở phía đối diện.
“Được rồi, giờ chúng ta đã ăn xong, ngươi đi đi, ta biết ở những nơi khác nhau thì lương thực cũng khác nhau, ngươi cứ lựa chọn mấy loại lương thực người Thanh Khâu tích trữ là được.”
Sau đó Lý Hỏa Vượng hất cằm với Bạch Linh Miểu, thiếu nữ tóc trắng đưa túi tiền được khâu bằng vải rách của bản thân ra.
Tôn Bảo Lộc dùng tay ước lượng, đứng lên dùng tay áo lau miệng, đi ra ngoài.
“Được, chuyện này cứ để ta lo!”
“Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi thuê phòng khách sạn để nghỉ ngơi nào, cả ngày chạy ngoài đường cũng đã mệt rồi.”
Lý Hỏa Vượng nói xong, chống gậy đứng dậy. Xong rất nhanh hắn đã gặp khó khăn mới, không có Tôn Bảo Lộc, bọn họ còn không hiểu cả người Thanh Khâu nói gì.
Sau một hồi Cẩu Oa khoa tay múa chân, cuối cùng cũng được vào phòng.
Man Đầu đi theo sau Lý Hỏa Vượng vào căn phòng trọ tựa một túp lều vải này, sau khi đi vài vòng thì ngồi xuống, cuộn tròn người, dùng chân trước đè miếng xương ngựa lại, say sưa gặm một cách ngon lành.
Lý Hỏa Vượng nằm trên chiếu rơm, thở phào nhẹ nhõm một tiếng. Hắn nhắm mắt lại, thân thể nằm ngửa ra phía sau, tinh thần căng thẳng khẽ buông lỏng.
Một bàn tay ngọc thon dài nhẹ nhàng nâng đầu Lý Hỏa Vượng lên, để đầu hắn gối lên giữa hai chân mềm mại. Ngón tay mềm mại day ấn theo tiết tấu lên trên phần đầu mới mọc tóc của Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng hít một hơi mùi thơm quen thuộc kia, mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.
“Chờ đã, hình như móng tay này hơi dài.”
Lý Hỏa Vượng đè hai bàn tay kia lại, từ từ mở mắt ra. Ngay sau đó hắn phát hiện ra người đó không phải là Bạch Linh Miểu mà là Nhị Thần.
Với góc nhìn hiện tại, Lý Hỏa Vượng miễn cưỡng nhìn thấy thứ ẩn giấu dưới lớp khăn cô dâu đỏ.
Bên dưới lớp khăn cô dâu đỏ rất tối, dù là thị lực của Lý Hỏa Vượng rất tốt thì cũng chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng âm u tựa như mắt hồ ly mà thôi.
Chỉ là số lượng không được hợp lý cho lắm, không phải hai cái đối xứng nhau mà là ba, một lớn hai nhỏ.
Ngay sau đó, có thứ gì dưới lớp khăn cô dâu khẽ kéo một cái, ngăn cản tầm mắt của Lý Hỏa Vượng.
“Rốt cục ngươi muốn làm gì hả?”
Lý Hỏa Vượng bình tĩnh nhìn nàng.
Quá khứ của Nhị Thần quá phức tạp, đúng ra thì hắn nên đề cao cảnh giác mới phải. Nhưng sau khi trải qua đủ các chuyện trước đó, suy nghĩ lại thì những chuyện của nàng không còn quá quan trọng như trước nữa.
“Hìhì…”
Nhị Thần cầm lên bàn tay không có móng tay của Lý Hỏa Vượng, chậm rãi kéo vào trong chiếc khăn cô dâu.
Lý Hỏa Vượng sờ vào vảy rắn, cũng sờ vào “cây trâm” khiến hắn cảm thấy hơi đau.
Đột nhiên nàng tóm lấy tay Lý Hỏa Vượng, nhanh chóng kéo xuống phía bên dưới, nhét vào trong bộ quần áo phình to của chính mình.
Sau đó nàng chậm rãi khom người xuống, chiếc khăn cô dầu ngày càng gần gương mặt Lý Hỏa Vượng hơn.
Có vài thứ xuyên qua lớp khăn cô dâu, như ẩn như hiện xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Có xương khô, có đầu thú, cũng có một vài thứ không thể nói rõ, cũng khó lòng miêu tả được.
Lý Hỏa Vượng nhìn những thứ kia, bình tĩnh nói:
“Ta không biết ngươi tới từ đâu, sau lưng có âm mưu của Tiên gia nào không, nhưng ta chỉ muốn nói một điểm, nếu như các ngươi dám xuống tay với Bạch Linh Miểu, vậy ta và các ngươi không chết không thôi!”
“Ngươi đã ở bên cạnh quan sát lâu như vậy rồi, chắc chắn ngươi biết năng lực của ta hiện giờ, dù...sử dụng loại năng lực này phải trả giá rất lớn.”
Lý Hỏa Vượng nói ra sức uy hϊếp của bản thân mình với đối phương, sau đó hắn chờ đợi phản ứng của đối phương.
Điều khiến hắn phải cảm thấy bất ngờ chính là khi đối mặt với sự uy hϊếp của bản thân, Nhị Thần không hề tức giận, cũng không sợ hãi, nàng đột nhiên bật khóc.
Tiếng khóc của nàng âm trầm tựa như tiếng khóc của nữ quỷ vậy, khiến người nghe phải sởn tóc gáy. Dù rất khủng bố nhưng đúng là Nhị Thần đang khóc.
Nàng cúi người xuống, rúc vào trong lòng Lý Hỏa Vượng, nghẹn ngào khóc lóc.
Lý Hỏa Vượng nhìn chiếc khăn cô dâu kia, vô thức đay tay ra ôm nàng. Hắn cũng không biết tại sao bản thân lại làm như vậy nữa, dường như người khóc trong l*иg ngực bản thân không phải là Nhị Thần mà là thiếu nữ bị bệnh bạch tạng cùng sống cùng chết với mình vậy.
Lý Hỏa Vượng có chút chần chừ, vươn tay ra, sau khi suy nghĩ một hồi thì cuối cùng đặt lên trên đầu đối phương, nhẹ nhàng vuốt ve.
Trong tiếng khóc nỉ non, Lý Hỏa Vượng quá mệt mỏi dần ngủ thϊếp đi.
Suốt một hành trình màn trời chiếu đất, thân thể hắn đã quá mệt mỏi rồi, cần phải nghỉ ngơi.
“Lý sư huynh, mau tỉnh lại, tới núi Tim Trâu rồi, cuối cùng chúng ta đã trở về nhà!”