Chương 36: Lựa Chọn
Mồ hôi chảy xuống trên mặt hắn, cơ thể đang tĩnh tọa của Lý Hỏa Vượng bắt đầu run lên, nhưng trên mặt hắn lại dần dần lộ ra vẻ mừng rỡ khó mà kiềm chế được:
"Ta có nhiều linh khí bẩm sinh quá đi! Cái này...những cái này là...thì ra là vậy, ta hiểu rồi, ta hiểu ra rồi !! Ta sắp thành tiên rồi~!"
Nghe thấy lời này, trong mắt Đan Dương Tử lộ ra một tia nôn nóng, nhưng hắn vẫn không lập tức nuốt đan dược, cho đến khi hắn nhìn thấy từng làn khói trắng bắt đầu bốc lên từ đỉnh đầu của Lý Hỏa Vượng, lúc này hắn mới nuốt ba viên đan dược kia xuống như hổ đói.
Khi Đan Dương Tử đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại bắt đầu vận hành Chu Thiên lớn nhỏ thì Lý Hỏa Vượng chậm rãi mở mắt ra, hắn nhìn sư phó trước mặt, nở nụ cười còn tươi hơn lúc nãy.
Sau khi nhìn thấy đầu Đan Dương Tử cũng tỏa ra khói trắng giống như mình, có mấy thứ màu đen bò khắp người dọc theo mạch máu của hắn, hai chân hắn đang ngồi xếp bằng buông lỏng ra, Lý Hỏa Vượng che lại cái bụng đau nhức của mình, điên cuồng cười lên:
"Hahaha, tên chốc đầu! Tên chốc đầu !! Ngươi không thể tu thành tiên rồi! Ngươi chỉ có thể trở thành ma, chúng ta hãy kết bạn trên cầu Nại Hà, hahaha !!"
Đan Dương Tử dường như đã nghe thấy, nhưng hắn cũng không có phản ứng gì, hắn nhắm nghiền mắt lại cắn chặt răng, khoanh chân ngồi tại chỗ điên cuồng vận hành công pháp Đại Chu Thiên từ trong ra ngoài:
"Ngươi vẫn còn luyện à? Tất cả đều do ta bịa ra thôi! Đều là do ta sao chép từ trong tiểu thuyết tiên hiệp ra, hahaha, oái, đau bụng quá, hahaha."
Lý Hỏa Vượng nằm rạp trên mặt đất, chậm rãi bò đến bên cạnh Đan Dương Tử, nhìn khuôn mặt tái nhợt của đối phương điên cuồng cười, hắn run rẩy giơ tay phải lên tát vào mặt hắn:
"Này, ngươi bị điếc à? Ông đây đang nói chuyện với ngươi đấy."
Hắn trở tay trái tát thêm một cái nữa, nhưng Đan Dương Tử vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Lý Hỏa Vượng run rẩy lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng mình, sau đó toàn thân hắn nổi đầy gân xanh, cảm giác bản thân tràn đầy sức lực:
"Ta đã nói là đừng có luyện nữa! Ngươi không nghe thấy sao?"
Lý Hỏa Vượng đấm thẳng vào mặt Đan Dương Tử, khiến cho cái miệng rộng cùng với cái mũi của hắn bị lõm vào trong.
Miệng Đan Dương Tử đầy máu tươi, hắn đột nhiên mở to mắt ra, hung hăng trừng mắt nhìn Lý Hỏa Vượng, sau đó vung đạo bào lên hất Lý Hỏa Vượng bay ra ngoài:
"Cút đi! Những thứ tâm ma như các ngươi đừng hòng ngăn cản đạo gia trở thành tiên!! Ông đây sớm đã trở thành thần tiên rồi! Ông tổ sắp tới đón ta rồi!"
Lý Hỏa Vượng bị hất bay ra ngoài nằm trên mặt đất cũng không ngồi dậy được nữa, hắn cứ nằm trên mặt đất như vậy mà nhìn Đan Dương Tử, tự lẩm bẩm trong miệng:
"Điên rồi, tên này bị chấp niệm tu thành tiên của bản thân ép đến điên rồi, oái, bụng mình đau quá đi."
Cứ như vậy một người ngồi xếp bằng một người nằm, thời gian trôi qua từng chút một. Mà sự đau đớn ở phần bụng của Lý Hỏa Vượng càng ngày càng dữ dội hơn, hắn cong người thành hình con tôm theo bản năng:
"A, sao lại đau như vậy chứ? Mình còn phải chịu tội như này đến bao giờ nữa chứ, biết vậy mình đã chuẩn bị cây đao để cắt cổ rồi."
Lý Hỏa Vượng cong người thành con tôm, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Dưới cơn đau dữ dội, ý thức của Lý Hỏa Vượng dần dần trở nên mờ mịt, trong lúc mơ hồ hắn lại nhìn thấy khuôn mặt của Dương Na:
"Dương Na, ngươi tới đón ta sao?"
Khuôn mặt của Dương Na nhanh chóng tan ra rồi ghép lại thành khuôn mặt của bác sĩ trông coi của mình:
"Giường số 14 ý thức mơ hồ, phán đoán sơ bộ là bị ngộ độc thực phẩm! Nhanh lên! Mang máy hút dịch qua đây, tiến hành rửa dạ dày!"
Lý Hỏa Vượng từ từ nhắm mắt lại, một giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng thoát ra khỏi môi hắn:
"Rửa dạ dày ông ngươi á...ngươi đừng quên, đây là bệnh viện tâm thần...làm sao có...máy rửa dạ dày...những ảo giác này của các ngươi có thể...hợp lý hơn không..."
Sau khi nói câu cuối cùng này xong, ý thức của Lý Hỏa Vượng mất đi cảm giác với xung quanh.
Bây giờ hắn cảm thấy rất thoải mái, bởi vì cuối cùng bụng của hắn cũng không còn đau nữa.
Lý Hỏa Vượng cảm thấy cơ thể mình không ngừng rơi xuống nhưng không thể chạm tới đáy:
“Hỏa Vượng, ngươi hãy cố gắng chịu đựng, ngươi đã đồng ý với ta rồi mà!”
Một giọng nữ khẩn trương mơ hồ vang lên bên tai hắn.
Không biết đã qua bao lâu, Lý Hỏa Vượng đột nhiên mở mắt ra, hai tay hắn chống đất liền bắt đầu nôn khan.
Một bãi máu thịt quái dị cùng một ít tóc trộn lẫn nước đen, trộn lẫn với vụn bánh bao, cùng với một ít vụn nội tạng đều bị Lý Hỏa Vượng trực tiếp nôn ra.
Máu thịt nằm trong bãi nước đen ngòm sau một lúc thì ngừng chuyển động.
Mọi chuyện xảy ra đột ngột khiến Lý Hỏa Vượng ngây người tại chỗ, mình còn sống ư? Điều này làm sao có thể chứ? Nếu mình vẫn còn sống, thì chẳng phải Đan Dương Tử!