Chương 383: Đạo Quyết
“Không, đợi thêm chút nữa, Lý Hỏa Vượng à ngươi đừng để bị chúng dắt mũi, cũng có thể đây chỉ là những gì hắn tin mà thôi, những gì hắn tin chưa chắc chắn đã là thật đâu. Nói không chừng hai người này cũng giống như Đan Dương Tử vậy, tự tưởng bở rằng mình hiểu biết rất nhiều, nhưng thực ra lại chẳng hiểu gì hết.”
“Giờ không phải là lúc để ngươi đắn đo những thứ này đâu, thứ ngươi cần quan tâm bây giờ là ta đang lạc đường thì đυ.ng trúng hai người này, tiếp theo phải làm gì mới thoát khổi tình cảnh éo le này bây giờ?”
“Hay bây giờ cứ đường hoàng đi ra rồi nói rõ ràng với chúng?”
Dường như đây là vấn đề đầu tiên mà Lý Hỏa Vượng nghĩ đến. Cho dù chỉ đơn thuần là nghĩ đến thôi nhưng với hai người không rõ thực lực mà làm như vậy thì có hơi mạo hiểm.
Hắn ngoành đầu lại nhìn khoảng không tối đen như mực, trong lòng Lý Hỏa Vượng thầm đưa ra một ý tưởng khác.
“Hay giờ lợi dụng cảm tri nặng lực rồi bám sau chúng rời khỏi đây?”
“Không được, cách này còn không bằng cái lúc nãy nữa!”
Trong lúc Lý Hỏa Vượng còn đang suy xét xem làm sao để lợi dụng hai người này giúp mình thoát khỏi tình cảnh éo le trước mắt thì hắn cảm nhận được có người đang giật giật ống tay áo mình.”
“Lý....Lý sư huynh...!”
“Suỵt! Đừng nói gì cả!”
Lúc này trong lòng Lý Hỏa Vượng đang nóng như lửa đốt, chỉ cần bị hai người ở phía xa kia phát hiện thì tia hi vọng duy nhất để thoát khỏi nơi này sẽ hoàn toàn bị dập tắt.
“Lý sư huynh, có người kéo cánh tay ta, rõ rằng bên trái của ta không có ai mà!”
Lúc bấy giờ Tôn Bảo Lộc như sắp khóc ra thành tiếng.
Trong lòng Lý Hỏa Vượng bỗng trở nên căng thẳng, hắn dùng tay trái men theo y phục của Tôn Bảo Lộc rồi từ từ trượt qua.
Ngay sau đó hắn liền sờ thấy một bàn tay vô cùng thô ráp.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng nắm chặt thứ đó trong tay thì đột nhiên bàn tay ấy lật ngược lại, lôi Lý Hỏa Vượng vào trong bóng tối đen kịt.
“Keng!”
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng rút kiếm ra chém về phía bên ấy.
Vừa cảm nhận được bên người có động tĩnh lạ, Xuân Tiểu Mãn liền lấy ra huỳnh quang thạch.
“Xoẹt!”
Ánh sáng xanh mơn mởn soi rọi toàn bộ không gian xung quanh nhưng không có bất kì điều gì lạ thường, xung quanh chẳng có thứ gì hết.
Trong lúc Lý Hỏa Vượng đang quan sát xung quanh không hiểu chuyện gì xảy ra thì có một đạo sĩ trẻ với gò má hóp vào hai bên, trên người mặc một thân hắc bào, chật vật lao về phía ánh sáng hùynh quang.
Hắn mặc trên mình một chiếc áo đạo bào màu vàng, chân đi giày vải màu đen, trên đầu đội đạo quan của Thái Cực Đồ.
So với Đan Dương Tử thì người này trông giống đạo sĩ trong tưởng tượng của Lý Hỏa Vượng hơn hẳn.
Vừa trông thấy nhau, cả ai người đều thoáng sững sờ, nhưng rất nhanh sau đó, tên đạo sĩ liền mở khuôn miệng đầy những cái răng sứt mẻ của mình ra nói:
“Mau rút, Thằng Nhi Tử sắp đuổi đến nơi rồi!”
Lý Hỏa Vượng nhớ giọng người này, đây là một trong số những kẻ vừa nói chuyện!
Giọng nói của hắn khác xa hoàn toàn so với ngoại hình trẻ trung này.
Người này vội vàng chạy vào trong bóng tối, Lý Hỏa Vượng và những người khác cũng nhanh chóng đuổi theo.
Cho dù Thằng Nhi Tử mà hắn nhắc đến là gì, nếu đã xuất hiện ở nơi đồng không mông quạnh này thì chắc chắn chẳng phải thứ gì hay ho.
So với tốc độ người đó thì nhóm của Lý Hỏa Vượng đang chậm hơn một chút, vì bọn họ còn phải kéo theo Hắc Thái Tuế nặng mấy trăm cân.
Trong lúc Lý Hỏa Vượng còn đang băn khoăn liệu tên đạo sĩ này có phải đang lấy họ ra làm bia đỡ đạn hay không thì đột nhiên hắn lại xông trở lại.
Hắn cho hai ngón tay vào miệng rồi cắn thật mạnh, sau đó dùng ngón trỏ và ngón giữa dính đầy máu bắt đầu vẽ ấn phù.
“Mau dập tắt hết ánh sáng đi!”
Nhìn bóng lưng gầy gò của hắn, Lý Hỏa Vượng thoáng lượng lự một giây, nhưng sau đó lại nháy mắt ra hiệu cho những người khác cất huynh quang thạch vào trong áo.
Trong bóng tối đen kịt, tiếng niệm chú của tên đạo sĩ ấy lọt vào tai tất cả mọi người.
Tiếng niệm chú này rất đặc biệt, không giống Kinh Phật cũng không giống Đạo Quyết, dường như đây là một trường phái hoàn toàn khác biệt.
“Úm bộ tra a Cửu Chân ảnh! Cụ luân đà chánh quang gấp ảnh! Diệu ứng thông linh thiên hàng linh cấp cấp ảnh!”
Khi tiếng niệm chú kết thúc, bỗng có một loại cảm giác uy hϊếp nào đó truyền đến, toàn thân Lý Hỏa Vượng nổi hết cả da gà lên, cảm giác như có một thứ gì đó vô cùng khó nói xọet qua nửa thân trên.
Ngay sau đó, hắn liền cảm nhận thân nhiệt của mình đang ngày một hạ xuống.
“Suỵt~”
Tiếng suỵt của tên đạo sĩ làm tất cả mọi người đưng nguyên tại chỗ.
Lý Hỏa Vượng cảm thấy có thứ gì đó xù đầy lông đang len lỏi giữa hai chân hắn, khi cảm nhận được nó đang run lẩy bẩy, hắn liền nhận ra ngay đây là Màn Thầu.