Chương 414: Đêm Tối
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lý Hỏa Vượng thò ngón tay út vào lỗ tai của mình và gãi gãi, phát hiện ra thực sự có thứ gì đó.
Móng tay của hắn tiếp tục ngoáy, cuối cùng kéo ra một vảy máu dài từ lỗ tai.
Khoảnh khắc rút vảy máu ra, mọi thứ xung quanh trở nên rõ ràng hơn, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh cỏ mọc trên mặt đất.
"Thực sự ồn ào quá, những thứ này không ổn."
Lý Hỏa Vượng lấy ra một chiếc kéo nhỏ có răng cưa, lật người nhảy ra khỏi xe ngựa, cắt một ít lông cừu và nhét vào lỗ tai.
"Hừ, cái này tốt hơn nhiều."
Lý Hỏa Vượng cúi đầu, đặt lại chiếc kéo nhỏ vào trong gói hình cụ.
"Hả? Đó là cái gì?"
Lý Hỏa Vượng nhìn về phía xa xa, có một chấm đen nhỏ trên đỉnh núi, nhưng tiếc là nó quá xa, dù có nhãn lực tuyệt vời, hắn vẫn không thể nhìn rõ.
"Oe…oe…oe..."
Tiếng khóc của trẻ con nháy mắt vang lên, Lý Hỏa Vượng quay đầu lại và đi theo những người khác đến bên cạnh xe bò.
Vừa đến xe bò đã nhìn thấy Lữ Cử Nhân đang đứng một mình cười ngây ngô, miệng liên tục thấp giọng lầm bầm nói:
"Hì hì…Ta có con trai rồi, haha…Ta có con trai rồi, haha..."
Khi Lý Hỏa Vượng nhìn thấy đứa be khóc oe oe trong vòng tay của Bạch Linh Miểu, hắn không khỏi có chút khó hiểu, không phải sợ đứa trẻ này mắc bệnh gì, mà là nó quá xấu xí, giống như một con khỉ con rụng lông bị trụng trong nước sôi.
Xuân Tiểu Mãn ở một bên nhìn thấy vẻ mặt trở nên nặng nề của Lý Hỏa Vượng, lập tức biết lúc này đối phương đang suy nghĩ cái gì, nhanh chóng giải thích cho hắn.
"Lý sư huynh, đứa trẻ nào mới sinh ra cũng vậy hết, chúng khác với chúng ta."
"Ồ? Vậy sao?"
Sau khi nhận được câu trả lời chi tiết của Tiểu Mãn, Lý Hỏa Vượng mới biết hóa ra là hắn nghĩ nhiều, trẻ sơ sinh trong tâm trí hắn đều mang dáng vẻ ít nhất đã lớn được ba tháng.
Đứa trẻ vừa mới lôi ra khỏi bụng thì luôn xấu xí như vậy.
Khi nhìn thấy Lữ Trạng Nguyên cong mông bò ra khỏi xe ngựa, Lý Hỏa Vượng bước tới nói lời chúc mừng.
"Hahahaha…Cùng vui cùng vui."
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Lữ Trạng Nguyên lúc này giống như một bóa hoa cúc nở rộ.
Ngay sau đó, hắn chắp tay cúi chào những người xung quanh.
"Các vị, thật có lỗi! Ở đây không có trừng gà, sau khi đến thị trấn nhất định sẽ bổ sung thêm trứng gà đỏ!"
Ngay khi những người khác dồn dập chúc mừng hắn, bầu không khí hòa hợp êm đềm, trái tim Lý Hỏa Vượng bỗng thắt lại không hiểu tại sao, hắn lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về phía bãi cỏ phía xa.
Nơi bãi cỏ đang bị nhuộm đỏ bởi ánh hoàng hôn bỗng xuất hiện một vòng tròn nhỏ màu đen. Dấu chấm nhỏ xuất hiện trên đỉnh núi lúc trước đã thực sự di chuyển đến gần hơn!
"Có gì đó không ổn!"
Dị tượng nơi xa khiến sắc mặt Lý Hỏa Vượng lập tức ngưng trọng.
"Dồn cừu lại mau lên! Chúng ta mau rời khỏi đây!"
Lời nói của Lý Hỏa Vượng lập tức phá tan bầu không khí vui mừng, tuy rằng có chút khó hiểu nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, không ai dám không coi trọng.
Trong tiếng sủa của Màn Thầu, hàng chục con cừu trắng chạy theo xe bò và bắt đầu di chuyển trở lại.
Thời gian trôi qua từng chút một, sắc trời dần dần trở nên tối đen, nhờ vào tia sáng cuối cùng trên bầu trời, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy khối đen kia di chuyển càng ngày càng gần!
…
Toàn bộ bầu trời đã chuyển hẳn sang màu đen kịt, ánh sáng xanh lục của huỳnh quang thạch chiếu sáng toàn bộ không gian xung quanh, Lý Hỏa Vượng vẫn chưa cho phép họ dừng lại, vì vậy, ai cũng căng thẳng gấp rút đi đường.
Trên bầu trời dần chỉ còn lại vầng trăng khuyết nhô cao giữa bầu trời tối, ánh trăng sáng xám bạc chiếu sáng cả một khoảng không gian mênh mông.
Lý Hỏa Vượng đứng ở đầu xe thỉnh thoảng lại ngó ra đằng sau, hắn nhận ra đám đen sì sì lúc trước đã chẳng còn thấy tung tích từ khi nào không hay.
“Đi rồi à? Rốt cuộc đó là thứ gì? Rốt cuộc thứ đó bị cái gì hấp dẫn tìm đến đây nhỉ? Là ta ư? Hoặc là....đứa trẻ vừa mới được sinh ra kia?”
Đầu óc hắn rối bời nhưng vẫn không thể ngừng suy đoán lung tung.
Đúng lúc này, Lý Hỏa Vượng chọt cảm thấy cỗ xe bò dưới chân mình dừng lại.
“Đừng dừng lại! Đi tiếp mau!”
Nhưng hiếm khi nào mà mệnh lệnh của hắn lại không thể khiến cỗ xe bò chuyển động trở lại như lúc này.
Khi Lý Hỏa Vượng quay đầu lại về phía trước thì cuối cùng hắn cũng có câu trả lời vì sao chúng dừng lại rồi, bởi vì đám đen sì sì ấy giờ đây đang chặn ngay trước mặt bọn họ!
Ngay khoảnh khắc này, cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng có thể nhìn thứ tròn tròn màu đen ấy là thứ gì.
Đám đen sì sì ấy thực ra là một đàn dê màu đen, đàn dê đen này đứng im lìm tại chỗ như những bức tượng gỗ bất động.
Im lặng đứng ở trung tâm của đàn dê là một vị Lạt Ma đứng tuổi, trên vai hắn choàng một chiếc áo choàng bằng da đen tuyền.
Bên hông của vị Lạt Ma có một chiếc trống nhỏ màu vàng nến, trên cổ và hai cổ tay hắn đều đeo một chuỗi hạt được xâu từ những mảnh xương nhỏ nhỏ.