Chương 54: Sao Mà Giống Được
"Hồ lão gia nói không có chuyện gì lớn, mấy năm trước hắn cũng từng mời các gánh hát khác đến hát quỷ khúc. Sau đó cũng không có chuyện gì xảy ra.”
Lý Hỏa Vượng liếc hắn, cũng không biết hắn nói lời này rốt cuộc là đang an ủi ai.
Đè tay lên cái chuông bên hông, Lý Hỏa Vượng trong lòng hơi ổn định, cho dù có việc cũng không sao, có thứ này hắn cũng an tâm hơn rất nhiều.
Đương nhiên, tốt nhất là đừng xảy ra chuyện, dù sao thì phải trả ba tháng tuổi thọ mới có thể mời được Du lão gia một lần.
Đi trên con đường nhỏ trong thôn, họ rất nhanh đã đến từ đường Hồ gia đang treo rất nhiều đèn l*иg đỏ
Lúc này người rất đông, đám người Lý Hỏa Vượng đều không chen vào được, lướt qua tầng tầng lớp lớp đầu người, hắn nhìn thấy có rất nhiều người đang thắp hương dập đầu với cái linh vị màu đen.
"Đó chính là Hồ lão gia, hắn còn nói đợi diễn xong chúng ta khoan hãy đi, hắn muốn mời chúng ta ăn cơm."
Lữ Trạng Nguyên chỉ tay vào ông lão mặc đồ tơ lụa đang quỳ dập đầu ở đằng đầu.
Ngay khi hắn đang nói chuyện, những người dập đầu kia cũng đứng lên, cung kính thỉnh đem bài vị màu đen của tổ tông xuống, đặt ở trên bàn bán tiên đã chuẩn bị tốt từ sớm.
Bài vị rất nhiều, bàn cũng rất nhiều, chất đầy cả ba cánh cửa lớn vào từ đường.
Mặt bàn phía trước bài vị cũng không trống, mà đặt rất nhiều món ngon mỹ vị, đủ hết mọi thứ.
Nến đỏ, nhang, kim nguyên bảo, giấy vàng, được bày gọn trên mâm bưng thức ăn để tổ tông thưởng thức.
Họ dường như còn sợ chăm sóc không chu toàn, bên tường từ đường còn có mười mấy người giấy bưng trà rót nước, phỏng chừng một hồi sẽ bày đến bên cạnh bàn chờ.
"Haha, Hoàng lão gia thật là phóng khoáng, tự mình bỏ tiền ra mời gánh hát hát cho tổ tông nghe."
"Đúng vậy, khó trách mấy phòng nhà Hồ lão gia đều không bệnh không tai, đều là do các tổ tông phù hộ tốt."
"Aiz…sau khi ta chết cũng không biết có phần phúc khí này hay không."
"Vậy cứ chờ hậu bối của ngươi kiếm được nhiều tiền giống như Hồ lão gia đi, mời người hát hí cho quỷ nghe cũng tốn không ít tiền đâu."
Nghe lời mà người họ Hồ nói, lại nhìn cảnh tượng trang nghiêm trước mắt, Lý Hỏa Vượng cảm thấy có chút yên tâm, cảnh này nhìn thế nào cũng không giống như sẽ xảy ra chuyện.
Hắn hơi nghiêng người đến gần Lữ Trạng Nguyên.
"Ông chủ Lữ, ngươi vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, ngươi gặp quỷ nhiều hay gặp mấy thứ như thảo phong nhiều?"
"Gì? Hai thứ này không phải là một sao?"
Lữ Trạng Nguyên mở to hai mắt, biểu tình thập phần kinh ngạc.
"Sao mà giống được? Một thứ là người sau khi chết biến thành, thứ còn lại thì là..."
Nói tới đây, Lý Hỏa Vượng đột nhiên không biết nên giải thích như thế nào.
Nhưng Lý Hỏa Vượng có thể khẳng định, cho là Đại Mỗ Mỗ, Du lão gia mà Đan Dương Tử dùng để luyện đan, hay nữ nhân hai mặt có đôi chân nhỏ tối hôm đó tuyệt đối không phải là quỷ, ít nhất thì cũng không giống với quỷ trong ấn tượng của hắn.
Đúng lúc này, tất cả các bài vị cũng được thỉnh xong, Hồ Thanh Hà dẫn theo đám người Hồ gia đi về phía Lữ Trạng Nguyên.
"Ông chủ Lữ, vất vả cho mọi người rồi. Kiêu Lương này, ngươi mau dẫn người qua đó giúp ông chủ Lữ dựng sân khấu đi."
"Ai nha ai nha, thật ngại quá, Hồ lão gia thật sự quá khách khí."
"Ông chủ Lữ, quy tắc hát hí ngươi cũng biết rồi đó, đợi khi các tổ tông đi ra xem kịch thì hậu bối mời hí sẽ rời đi, trở về phòng đóng cửa không ra. Vậy nên phía từ đường mong ngươi chiếu cố nhiều hơn."
Ồ lão gia vẻ mặt hiền lành dặn dò.
"Tất nhiên tất nhiên. Hồ lão gia yên tâm, có ta ở đây, từ đường khẳng định không có việc gì."
Lữ Trạng Nguyên vỗ ngực, chém đinh chặt sắt nói.
Tuy rằng không có ai nhìn, nhưng Lữ Trạng Nguyên cũng không dám sơ suất. Nếu từ đường xảy ra chuyện, người Hồ gia nhất định sẽ chôn sống toàn bộ Lữ gia ban.
"Còn nữa, khi bắt đầu hát rồi thì người còn sống không được nói chuyện với người hát, iễn cho các tổ tông nghe không thoải mái."
"Còn về phần bài hí thì chỉ cần chọn khúc nào nghe vui tươi là được, các tổ tông báo mộng nói âm phủ quá vắng vẻ, muốn xem cái gì đó vui vui một chút."
"Cũng không cần hát cả đêm, chờ qua canh năm, con trai ta đến đón bài vị tổ tiên về nhà, thì các ngươi đã có thể nghỉ ngơi."
Lữ Trạng Nguyên gật đầu như gà con mổ thóc:
"Được được được, Hồ lão gia yên tâm, tuyệt đối sẽ không làm trái quy tắc."
Dưới sự trợ giúp của người Hồ gia, rất nhanh đã dựng xong một cái sân khấu trong từ đường. Đào hát đêm nay lên sân khấu chỉ có năm người, La Quyên Hoa không tới, bởi vì nữ nhân không thể vào từ đường.
Tiếp theo, Hồ Thanh Hà gào to một tiếng, đám người lít nha lít nhít vừa mới tụ lại xem náo nhiệt lập tức tản ra, ai về nhà nấy.
"Bang bang~Bang bang sĩ~"
Lúc người của Lữ gia ban bắt đầu lên sân khấu hát kịch thì Lý Hỏa Vượng đi tới cánh gà để đợi.