Chương 56: Cút Cho Ta
"Hì hì~"
Nữ nhân chân nhỏ bỗng nhiên phát ra tiếng cười kinh khủng cực nhỏ, khiến cho tất cả mọi người trong Lữ gia ban đều run lên dữ dội.
"Đừng dừng lại! Tiếp tục hát!"
Tiếng gầm giận dữ của Lý Hỏa Vượng nổ tung trong từ đường yên tĩnh, xua tan nỗi sợ hãi trong lòng mọi người.
"Hát!!"
Lữ Trạng Nguyên diễn vai lão sinh gào to một tiếng, tiếng nhạc lại vang lên, hơn nữa còn to hơn cả ban đầu.
Mỗi người đều dùng hết khí lực toàn thân để hát, tựa hồ muốn thông qua cách này rống hết những sợ hãi trong lòng ra, họ hát đến mức gân xanh nổi lên, đầu đầy mồ hôi.
Lần này, nữ nhân chân nhỏ không cười, ngược lại âm trầm nhìn chằm chằm vào Lý Hỏa Vượng, không chỉ mình nàng, mà bao gồm cả đám người giấy cũng làm hành động y hệt.
Lý Hỏa Vượng không thèm để ý, tiếp tục trừng lại.
Canh ba đã trôi qua trong bầu không khí quái dị này, hiện tại đã là canh bốn. Người của Lữ gia ban trên sân khấu đã hát đến mức giọng đều khàn, nhưng họ căn bản không dám dừng lại.
"Sao nó vẫn còn ở đây? Thứ này rốt cuộc muốn làm gì"
Lý Hỏa Vượng thầm nghĩ trong lòng.
Ngay khi hắn do dự không biết có nên dứt khoát bỏ ra ba tháng thọ mệnh mời Du lão gia xuất mã, triệt để giải quyết nữ nhân này thì đột nhiên lại có tình huống phát sinh, tất cả bài vị phía bên dưới không hiểu sao lại bắt đầu run rẩy.
"Cạch..cạch..cạch."
Tiếng mấy cái bài vị đồng loạt gõ vào mặt bàn cứ liên miên không dứt giống như tiếng mưa rơi trên đất.
Lúc này đây, đám người họ Lữ hoàn toàn không nhịn được nữa, một cái thôi cũng đủ để họ chịu không nổi rồi, bây giờ lại tới hết!
Nhìn thấy một màn này, nữ nhân chân nhỏ lại bắt đầu cười, hơn nữa cười vô cùng vui vẻ, tiếng cười cực nhỏ kia khiến lỗ tai của Lý Hỏa Vượng đau nhức.
Nhưng mà khi nhìn nữ nhân chân nhỏ trước mắt, khóe miệng Lý Hỏa Vượng cũng nhếch nhẹ lên một nụ cười.
"Hình như ta hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi, mấy lần hành động của ngươi dường như đều muốn làm cho họ sợ hãi."
"Nếu như ngươi không có mấy thú vui kỳ quặc như con người vậy thì để ta đoán thử xem, thức ăn của ngươi không phải là những ngọn nến kia, mà là sự sợ hãi sinh ra trong lòng họ đúng không?"
Khi Lý Hỏa Vượng nhìn thấy nữ nhân chân nhỏ đột nhiên đứng lên, cực kỳ âm độc trừng mình thì ắn biết mình khẳng định đoán đúng.
"Ông chủ Lữ, đừng dừng lại, tiếp tục hát đi, Hồ lão gia không phải đã nói rồi sao? Tổ tông nhà hắn muốn nghe khúc vui vẻ, nếu như cảm thấy gió to làm lác mắt thì cứ nhắm mắt lại rồi hát là được."
"Hìhì, ngươi nói xem, ta giống người hay là giống thần?"
Thấy kế hoạch của mình hoàn toàn phá sản, nữ nhân chân nhỏ nhe răng cười đứng lên, bắt đầu đi tới gần Lý Hỏa Vượng.
"Ta thấy ngươi giống một quả trứng thành tinh!"
Keng một tiếng, Lý Hỏa Vượng một tay rút kiếm, sau đó xông về phía nữ nhân kia.
Sau khi hiểu được mục đích của thứ này, Lý Hỏa Vượng trong nháy mắt bỏ đi băn khoăn, thứ giả thần giả quỷ này còn xa mới lợi hại như mình nghĩ.
Chuyện vừa rồi chẳng qua chỉ là run cây dọa khỉ - đánh đòn tâm lý mà thôi.
Sau hai ba bước, cả hai đã tới gần bên nhau, Lý Hỏa Vượng đột nhiên vung kiếm chém.
Hàn quang hiện lên, nữ nhân kia bị chém thành hai nửa, một ngọn nến màu đỏ gãy đôi từ trong bụng nàng rơi ra.
Nữ nhân mất một nửa cơ thể kia nhanh chóng ở trong không trung di chuyển đến phía sau Lý Hỏa Vượng, muốn sờ lên lưng hắn.
Nhưng khi ngón tay trắng bệch kia gần chạm đến lưng của Lý Hỏa Vượng thì lại đột nhiên rút về như bị bỏng.
"Ồ?"
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng nhận ra điểm này, trong lòng nhất thời vui vẻ, thứ này kiêng kị thiên thư!
Lý Hỏa Vượng ném trường kiếm trong tay, trực tiếp móc thiên thư ra, xoay tròn rồi đánh thẳng vào mặt nữ nhân chân nhỏ.
Nhìn thiên thư tới gần, nữ nhân chân nhỏ lộ vẻ sợ hãi, xoay người bắt đầu chạy trốn.
Lúc này, cục diện hai bên trong nháy mắt đảo ngược, biến thành Lý Hỏa Vượng cầm thiên thư, khiến cho đối phương sợ hãi.
Trong từ đường Hồ gia, Lý Hỏa Vượng và nữ nhân chân nhỏ vờn nhau một hồi lâu.
Nhưng đừng nhìn đối phương chân nhỏ, khi chạy lại một chút cũng không chậm, hắn đuổi theo nửa ngày, ngay cả một góc áo cũng không thể đυ.ng tới.
Lý Hỏa Vượng thở hổn hển cách bàn nhìn nữ nhân chân nhỏ đối diện. Không thể tiếp tục như vậy được, hắn phải nghĩ xem có cách nào đuổi nàng đi hay không.
"Cút cho ta! Có nghe thấy hay không? Đừng để cho ta lại nhìn thấy ngươi!"
Nữ nhân chân nhỏ kia dùng ánh mắt âm độc gắt gao trừng hắn, sau đó lắc lư thân thể lui vào trong bóng tối ở góc tường.
Khi Lý Hỏa Vượng cầm đèn l*иg đến gần góc tường thì phát hiện nơi đó đã không còn gì nữa.
Lữ Trạng Nguyên nhặt kiếm Lý Hỏa Vượng ném dưới đất lên, chạy tới, dùng hai tay đưa kiếm tới trước mặt Lý Hỏa Vượng.