Chương 81: Không Thể Tín Nhiệm
"Chẳng lẽ...Đó thực sự đều là ảo giác của ta sao? Những thứ buồn nôn kia đều là do ta tưởng tượng ra sao?"
Nhưng Lý Hỏa Vượng nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ hoang đường này, hắn lắc đầu nguầy nguậy rồi sải bước đi ra phía ngoài chùa.
Loại chuyện này không thể đánh cược được cho dù có một chút khả năng cũng không được.
Quá trình rời khỏi chùa rất dễ dàng, lúc tiến vào cũng dễ dàng giống vậy.
Lý Hỏa Vượng dùng tốc độ nhanh nhất để đến nhà trọ.
Đã mấy ngày không gặp Lý Hỏa Vượng, những thuốc dẫn này vô cùng thân thiết, rối rít tiến lên.
"Sư huynh, sao ngươi trở lại rồi? Việc trong chùa đã giải quyết xong chưa?"
"Không có thời gian nói chuyện cũ đâu, mau thu dọn đồ đạc rồi chúng ta đi! Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này!"
"Được, vậy ta sẽ thông báo cho chủ gánh hát Lữ."
"Không đợi họ nữa! Chúng ta đi ngay bây giờ! Mau mau mau!!"
“Sư huynh, chúng ta đi đâu vậy?”
Bạch Linh Miểu nghi ngờ hỏi.
"Đi thôi!"
…
Cộp cộp cộp móng lừa đen liên tục nện lên mặt đường phát ra âm thanh trong trẻo.
Vẻ mặt của những người khác có chút hốt hoảng, một đường chạy chậm theo xe lừa.
Họ vừa đi bộ, vừa ngoái đầu lại nhìn ra phía sau, như thể đang sợ có cái gì đó đuổi theo.
“Lý sư huynh, tại sao chúng ta lại vội đi như vậy?”
Cẩu Oa lấy tay lau mồ hôi hỏi.
“Nếu chùa Chính Đức có thể mở cửa tại phố xá sầm uất lâu như vậy, hơn nữa còn có tiếng người ồn ào như vậy, ngươi nói xem tại sao chúng ta lại cần phải rời đi?”
Vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng u ám đến đáng sợ.
Nghe Lý Hỏa Vượng hỏi ngược lại, Vương Lê Hoa mọc đầy lông đen khắp người, mở miệng nói:
"Nếu chùa Chính Đức có thể nằm ở trong thành cùng hoàng cung, hơn nữa còn có thể sống hòa thuận với nhau lâu như vậy thì vấn đề đã rõ rồi. Cho dù người nắm quyền ở thành Tây Kinh đều cùng một giuộc, hay là bị họ xâm nhập thì quan phủ ở đây cũng không thể tín nhiệm được. "
Lý Hỏa Vượng gật đầu.
Người bình thường như hắn đã từng bị lừa gạt, hắn còn từng nói qua, nếu nói toàn bộ tầng lớp nắm quyền trong một nước lớn như vậy đều bị lừa, có đánh chết hắn cũng không tin, nhất định họ có giao dịch gì đó mà người khác không biết được.
"Dù sao chúng ta ở chỗ này cũng đủ rồi, toàn bộ di ngôn cũng đã được đưa cho Triệu Ngũ, bước kế tiếp của chúng ta vốn dĩ cũng cần phải rời đi."
Một tấm bản đồ bị Lý Hỏa Vượng ném lên xe lừa.
Những chỗ khác đều không bán được bản đồ, cuối cùng hắn cũng tìm thấy nó ở thành Tây Kinh, cho dù nó vô cùng nhàu nát.
Đầu ngón tay của Lý Hỏa Vượng từ từ lướt trên bản đồ, vẽ ra lộ trình cho chuyến đi tiếp theo.
Xuyên qua ba nước Tề, Lỗ, Hạ, mục tiêu cuối cùng của họ là nước Lương, quê hương của Bạch Linh Miểu.
"Ừm, đến chỗ của chúng ta đi, chỗ chúng ta không có nhiều hòa thượng đáng sợ như vậy, hòa thượng ở chỗ chúng ta đều rất hiền lành.”
Nghe Bạch Linh Miểu nói, Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn nàng, sau đó lại nhìn bản đồ.
Nói thật, bây giờ hắn không tin ai cả, bây giờ hắn không thể phán đoán được rốt cuộc hòa thượng mà Bạch Linh Miểu nói đến hiền lành thật, hay đó cũng chỉ là một thủ thuật che mắt.
Một đám phàm nhân bình thường như họ, đối mặt với đám người cao thâm khó dò này, quả thật quá bị động rồi.
Họ cứ đi như vậy cho đến khi trời gần tối, cuối cùng mới dừng lại nghỉ ngơi.
Lý Hỏa Vượng nhìn đống lửa trước mặt mà trong lòng cảm thấy có chút lo lắng, tốc độ của họ quá chậm rồi.
Nói thật, hiện tại hắn cũng không thiếu bạc, nếu thật sự không được nữa thì hắn sẽ bán khối ngọc bội kia đi, hẳn là có thể cho mỗi người có một con ngựa.
Nhưng vấn đề là những người này họ hoàn toàn không biết cưỡi ngựa.
“Cứ đi như thế này thì không được rồi, không thể đi qua đường lớn nếu không sẽ rất dễ bị đuổi theo, chờ cơm nước xong chúng ta sẽ đi băng qua rừng."
“Lý sư huynh, mì của ngươi này, sau đó còn phải gấp rút lên đường nên ta đã bỏ rất nhiều mỡ heo vào để chống đói.”
Một tô mì nóng hổi được bưng đến trước mặt Lý Hỏa Vượng, bên trong có một ít thịt vụn.
Bạch Linh Miểu yên lặng ngồi ở bên cạnh nhìn Lý Hỏa Vượng nuốt từng ngụm mì, nàng gối đầu lên đầu gối nói:
"Nếu hòa thượng ở chùa Chính Đức này đều không phải là người tốt, vậy thì chuyện của ngươi phải làm sao đây Lý sư huynh? Nhất định phải tìm hòa thượng sao? Ni cô thì sao?”
Nuốt mì trong miệng xuống, Lý Hỏa Vượng bưng bát mì thổi nhẹ vài cái sau đó xì xụp uống một hớp lớn nước mì.
"Không sao, chuyện nhỏ thôi, so với việc bị những tên hòa thượng kia đuổi giết thì chuyện này không tính là phiền phức.”
Nếu hòa thượng lừa gạt mình, vậy thì toàn bộ những lời nói trước đây của hắn đều cần đặt một dấu chấm hỏi.
Có lẽ vốn dĩ họ cũng không thể giải quyết được Đan Dương Tử, hoặc có thể Đan Dương Tử cũng không như những gì họ nói.
Chuyện Đan Dương Tử có tồn tại hay không, có thể giải quyết sau cũng được.
“Có phải không đủ mì hay không? Nếu không đủ thì để ta lấy thêm cho ngươi? Trong nồi vẫn còn đó.”