Chương 84: Đi Hay Không Đi
Sáu vị Phật Đà còn lại nhanh chóng tựa lưng vào nhau vây thành một vòng tròn, ngay sau đó dùng sức đập xuống đất như một ụ đá, chắp tay trước ngực, bắt đầu đọc kinh Phật một cách thuộc lòng khó hiểu.
“A Nậu Đa La! Tam Miệu! Tam Bồ Đề! …”
Ngay khi tiếng tụng kinh vừa vang lên, Lý Hỏa Vượng ở phía xa lập tức nhìn thấy Du lão gia có điều gì bất ổn, khiến cho những đường nét tạo nên cơ thể hắn bắt đầu không tự chủ được mà vặn vẹo.
Thấy vậy, Lý Hỏa Vượng cầm linh đạc trong tay ra sức lắc mạnh hơn:
“Vỡ rồi? Lai khảo cao dài cừ!!”
Sau khi nghe thấy Lý Hỏa Vượng nói sẵn lòng ban thêm dương thọ, Du lão gia cố gắng duy trì thân thể của mình, rồi lao về phía một trong những vị Phật Đà.
Đi kèm với tiếng động đất là một vị Phật Đà ngã xuống đất, song đây đã là giới hạn những gì Du lão gia có thể làm được.
Trong tiếng tụng kinh vang dội, Du lão gia đang ở giữa không trung, từ trên trời rơi xuống.
Thấy Du lão gia không còn tác dụng, Lý Hỏa Vượng ngừng rung chuông, nhưng khi mọi thứ xung quanh trở lại bình thường, Du lão gia trên mặt đất vẫn không bị tan biến.
Tất cả các đường nét trên cơ thể hắn bắt đầu mờ đi màu sắc ban đầu, dần chuyển thành màu thịt hồng, hắn vốn vẫn vô hình, nhưng bị những tiếng tụng kinh của Phật Đà biến thành cơ thể phàm nhân.
Du lão gia có thực thể trông giống như một đàn giun đất lớn được buộc thành một cái nút, chậm rãi nhúc nhích trên mặt đất.
Lòng bàn tay có ký tự Vạn cự chưởng lần lượt đập mạnh xuống.
“Bộp…bộp…”
Cơ thể của Du lão gia ngay lập tức biến thành một đám bùn nhão.
Lòng bàn tay khổng lồ dính máu Du lão gia từ từ nhấc lên, chắp tay trước ngực một cách nặng nề, năm vị Phật nghìn tay còn lại chuyển động, đi tới xếp thành hàng trước mặt Lý Hỏa Vượng:
“A Di Đà Phật, thí chủ, mời theo ta trở về.”
…
Lý Hỏa Vượng ngửa đầu nhìn lên Phật Đà, họ quay lưng với ánh trăng nên hắn ta không thể thấy rõ mặt của những vị Phật Đà khổng lồ này.
Tất cả những gì hắn ta có thể thấy là những bàn tay uốn éo giống như xúc tu phía sau họ, và những cái đầu lâu màu hắc ám khổng lồ. Còn ngửi được cả mùi máu tươi trộn lẫn với mùi hương khói trên người họ.
Lý Hỏa Vượng lùi lại vài bước, nhìn trái nhìn phải, thực sự nơi này chỉ có một mình mình, hắn lắc đầu đáp lại vị Phật Đà trước mặt:
“Không đi.”
Hắn kiên quyết đưa tay nắm lấy chuôi kiếm.
Đi cùng với thanh âm kẽo kẹt, vị Phật Đà khổng lồ cúi xuống, che khuất ánh trăng trên đầu Lý Hỏa Vượng, một áp lực vô cùng lớn ập đến.
Lý Hỏa Vượng có thể cảm nhận được trong bóng tối ấy, đôi mắt lớn bằng chiếc đèn l*иg của Phật Đà đang nhìn mình.
“A Di Đà, thí chủ, tốt hơn hết là ngươi nên đi, chúng ta đây là vì muốn tốt cho ngươi.”
Lạ thay, Kiên Độn không trực tiếp động thủ, mà tiếp tục thuyết phục với giọng điệu bình tĩnh.
“Nếu như ngươi có ý tốt với ta vậy, thì hãy để ta rời đi, như thế nào? Người xuất gia không phải lòng dạ từ bi sao? Tha ta đi thì sao?”
“Chính vì lòng từ bi của người xuất gia, cho nên ta mới không để thí chủ rời đi.”
Vừa nói, một hòn đá bay tới, đập vào đầu Phật Đà, phát ra một tiếng giòn tan.
Lý Hỏa Vượng và Kiên Độn đồng thời nhìn về phía đó, trông thấy bọn người Bạch Linh Miểu đang cầm những hòn đá phát sáng trên tay, đứng ở đằng xa.
“Lý sư huynh! Chạy mau đi!”
Càng lúc càng nhiều hòn đá ném đến, khi va vào Phật Đà lại rơi xuống một cách yếu ớt.
“A Di Đà! Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ.”
Đôi tay to lớn của Kiên Độn chắp lại với nhau đầy nặng nề, hai chân mảnh khảnh nhẹ nhàng gập gối xuống rồi dùng lực đạp mạnh.
“Bùm!”
Một tiếng vang lớn vang lên, thân thể cao lớn của Kiên Độn bay lên không trung, ngay sau đó liền rơi xuống như một tảng đá, hơn chục cây cối trực tiếp bị nghiền nát, thân thể khổng lồ nện xuống mãnh liệt phía sau nhóm người Bạch Linh Miểu.
Nhìn thân thể nhỏ bé của Bạch Linh Miểu đứng bên Phật Đà, thậm chí còn chưa tới bụng hắn, Lý Hoả Vượng lập tức điên cuồng hét lớn một cách dữ tợn:
“Ầm!”
Đột nhiên dường như cảm nhận được điều gì đó, cả vị Phật Đà bên cạnh Lý Hoả Vượng lẫn mấy vị Phật Đà ở phía xa đồng thời cùng lùi lại một bước.
“Huyền Dương thí chủ, chúng ta không có ý định làm gì cả, xin hãy bình tĩnh.”
Lúc này, giọng nói của Kiên Độn quả thực có chút lo lắng, dường như không muốn chọc tức Lý Hoả Vượng.
“Hả?”
Cảnh tượng này nằm ngoài dự đoán của mọi người, chỉ một câu nói của Lý Hoả Vượng mà đối phương thực sự đã nghe theo.
“Họ...đang lo lắng sao? Ta chỉ là một người bình thường, có gì mà phải lo lắng như vậy?”
“Người xuất gia không sát sinh, bần tăng chẳng qua là muốn họ trấn an lại.”
Kiên Độn nói, dùng tay bẻ gãy những thân cây xung quanh một cách dễ dàng, đan chéo vào nhau, làm nên một nhà tù bằng cây đơn giản, nhốt mọi người vào trong.
Sau khi Kiên Độn giải quyết xong những người không liên quan, rồi lại lắc người quay lại, tiến về phía Lý Hoả Vượng.
“Huyền Dương thí chủ, ngươi đã không muốn trở về cùng ta, vậy ngươi giải thích với bần tăng có được không?”