Chương 95: Quay Lại
“Đúng, không sai. Chúng ta chính là Khiêu Đại Thần. Ta là đại thần, thê tử của ta là nhị thần.”
Thấy đám người trước mắt không hề biểu lộ điều gì, người đàn ông kia lại mở miệng nói:
“Sao hả, không tin sao. Vậy thì ta sẽ biểu diễn cho các ngươi một đoạn.”
Không đợi Lý Hỏa Vượng ngăn cản, hắn há mồm liền hô:
“Xin...mời...thần…”
Tiếng hét to đầy sức mạnh truyền đi thật xa trong cánh rừng tối tăm.
…
“Đinh đinh đinh!!”
Tiếng chuông chói tai tức khắc cắt ngang tiếng hét ồn ào, tất cả mọi người vội vàng che tai lại, biểu cảm vô cùng thống khổ.
Khi tiếng chuông nhỏ dần, kiếm của Lý Hỏa Vượng đã kề sát cổ người nọ.
“Haha, chân nhân, ngươi làm gì vậy?”
Dù bị lưỡi kiếm sắc bén kề sát cổ, vẻ mặt người nọ vẫn chẳng chút hoang mang.
“Ngươi hỏi ta làm gì? Ta còn đang muốn hỏi ngươi làm gì đấy! Ngươi định mời vị thần quái quỷ nào vậy!”
Mũi kiếm bị ngọn lửa đốt đến hóa đen hơi đè xuống, lập tức để lại một vệt đỏ rỉ máu.
Mặc kệ người này đang mời vị thần nào, chắc chắn đều không phải thứ tốt, hắn tới cái nơi quỷ tha ma bắt này lâu vậy rồi cũng chẳng gặp được chuyện gì tốt cả.
Nhận ra bản thân bị hiểu lầm, người nọ tức khắc bật cười
“Chân nhân, hẳn là ngươi không phải người từ Tứ Tề đúng không? Ta không có mời thần, ngay cả trống còn chưa đánh nữa, mời không nổi thần tới đâu, ta chỉ muốn chứng minh ta là Khiêu Đại Thần mà thôi.”
Lúc này, Tiểu Mãn đứng bên cạnh bỗng đi tới, nhỏ giọng nói:
“Ừm, không sai, Khiêu Đại Thần quả thật phải đánh trống.”
Lý Hỏa Vượng liếc nhìn cái trống màu treo bên hông đối phương, sau đó mới chầm chậm rút kiếm về, nhưng vẻ cảnh giác trên mặt vẫn không biến mất.
“Vị bằng hữu này, đêm hôm khuya khoắt đừng đùa như vậy, dễ gây hiểu lầm lắm, ngươi đi đi.”
Người nọ quét mắt đánh giá một lượt từ trên xuống dưới tên đạo sĩ với vẻ mặt đề cao cảnh giác kia, sau đó ngượng ngùng gật đầu rồi xoay người rời đi.
“Được rồi, tại hạ là Lý Chí, sau này gặp lại, Ngỗng à, chúng ta đi.”
Nói xong, hắn chẳng nói gì nữa, lập tức dẫn theo cô gái đội khăn voan đổ kia đi về phía con đường nhỏ đen nhánh trong rừng.
Lý Hỏa Vượng vẫn dõi mắt nhìn theo tới khi bóng dáng của hai người họ hoàn toàn biến mất, sau đó quay đầu, nói với những người khác:
“Tối nay đừng có ngủ, đề cao cảnh giác lên, coi chừng tên đó vẫn chưa đi đâu.”
Lòng phòng người không thể không có, hơn nửa đêm tự nhiên từ đâu chui ra một tên như vậy, quỷ mới biết mục đích của hắn là gì.
Mọi người ứng tiếng đồng ý, sau đó đám thuốc dẫn ôm vũ khí của mình, ngồi tựa vào nhau, quây quanh lửa trại.
Lý Hỏa Vượng cầm một cành khô lên, ném vào đống lửa đang cháy hừng hực, ánh lửa cực nóng chiếu sáng khuôn mặt thấp thỏm bất an của mỗi người.
Đêm dài trôi qua trong sự chờ đọi mỏi mòn của họ, ngoại trừ sắc mặt mọi người càng thêm tiều tụy ra thì chẳng xảy ra chuyện gì cả.
“Sáng nay nghỉ ngơi, sau đó tiếp tục lên đường, Chó Con gác trước.”
Lý Hỏa Vượng vừa nói xong thì từ từ nhắm mắt lại.
Không biết đã thϊếp đi bao lâu, Lý Hỏa Vượng bị ai đó nhẹ nhàng lay dậy:
“Lý sư huynh, người nọ quay lại rồi.”
“Hửm? gì cơ?”
Tin tức này khiến Lý Hỏa Vượng tỉnh lại trong nháy mắt, khi hắn quay đầu nhìn thì nhận ra Lý Chí và người vợ đội khăn voan vừa tới tối qua giờ lại cười tủm tỉm đứng chờ cách đó không xa.
“Tối qua ta suy nghĩ tới nửa đêm, cuối cùng cũng nghĩ thông, xem ra ta đã vô tình dọa chân nhân rồi, đúng không? Xin lỗi xin lỗi, nay ta tới đây tạ tội.”
Ánh mặt trời xuyên qua nhánh cây, rọi xuống gương mặt có hơi đen của Lý Chí, khiến viên chí trên mặt hắn trở nên vô cùng bắt mắt.
Nếu tháo cái trống bên hông xuống, chỉ nhìn dáng vẻ bên ngoài thôi, vậy hắn chẳng khác gì những nông dân quanh năm suốt tháng làm việc ngoài đồng ruộng cả.
Dưới ánh mặt trời, bây giờ trông hắn đỡ nguy hiểm hơn đêm qua nhiều.
vô vàn suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu, sau đó Lý Hỏa Vượng chấp tay chào lại:
“Lý Chí huynh khách khí, hôm qua tại hạ cũng quá lỗ mãng.”
Dù người này có mục đích gì, nếu trước mặt đã xuất hiện một Khiêu Đại Thần, không moi được chút manh mối từ miệng của hắn thì đúng là quá lãng phí.
“Vừa nãy nghe cô gái này nói thì hình như chân nhân cũng họ Lý? Ngươi nói xem có trùng hợp hay không, ta cũng họ Lý đây, không chừng năm trăm năm trước hai ta là người một nhà đó.”
Lý Chí trưng ra vẻ mặt thân thiện, làm như rất quen thuộc mà tiến về phía trước hai bước, đi tới trước mặt Lý Hỏa Vượng.
“Lý Chí huynh, ngươi định đi đâu vậy?”
“À, mấy ngày nữa là ngày đại thọ của Hắc Tam Thái Nãi nhà ta, nên ta đang vội lên đường về nhà chúc thọ.”
Mừng đại thọ? Lý Hỏa Vượng nghĩ thầm trong lòng:
“Xem ra Khiêu Đại Thần không giống với hòa thượng, đạo sĩ, không yêu cầu phải tránh xa thế tục.”