Ít nhất thì chuyện thời không đảo ngược, chuyển thế sống lại, thì Diệp Thành cũng chưa từng nghe nói đến.
Đây là chuyện nghịch thiên nhất trên đời, cả Đại La Kim Tiên hay thậm chí Ma Quân Thần Vương cũng không làm được, cho dù là Diệp Thành lúc này cũng chẳng có chút manh mối nào.
Advertisement
Thế nhưng, chuyện này không ảnh hưởng đến việc anh cảm nhận được sức lực.
Advertisement
“Vốn dĩ tôi cho rằng, sức lực Huyền Thành Tiên Đế đã đi theo cùng với những danh hiệu đó, đều ở lại kiếp trước cả rồi, cũng đã hết hy vọng từ lâu. Nhưng kết quả khi Kim Đan độ kiếp, lẽ ra tôi phải tu thành Thần Phẩm Kim Đan bình thường mới đúng, thì đột nhiên bị một luồng sức mạnh trong cơ thể nghịch chuyển, tu thành Thần Đan tối cao, lúc đó tôi đã cảm thấy có gì không đúng!”
“Sau đó lại lấy được Thần La Thiên Tinh trong đất tiên, cũng không trực tiếp nuốt lấy mà thử hoá nhập vào sâu trong hồn phách. Kết quả cũng không có gì khác thường”.
Diệp Thành nhìn hai tay mình, cảm nhận sức lực ngoài sức tưởng tượng đang tuôn trào bên trong cơ thể, khẽ nói, khoé miệng hơi cười:
“Nhưng chính vì không có chút gì khác thường lại chứng thực được suy nghĩ của tôi”.
“Mặc dù tôi đã cấy trực tiếp vào cơ thể chỉ có một nửa viên Thần La Thiên Tinh, nhưng đó cũng vẫn là Thần La Thiên Tinh, cho dù chưa hoàn toàn nguyên vẹn thì cũng có thể tạo thành một vị Bán Chân Tiên hay thậm chí là Hợp Đạo. Nhưng lại bị hồn phách của tôi nuốt chửng. Nếu như tôi chỉ là tu sĩ Nguyên Anh bình thường thì đã bị nổ tung từ lâu mới đúng, lúc đó trong lòng tôi đã xác định rồi”.
Diệp Thành cười, nhìn xuống Lăng Tiêu Chân Tiên:
“Vốn dĩ, nếu không xuất hiện rồi ép tôi phải sử dụng phép đại thần thông “Hải Hoàng Quân Lâm”, thì có thể tôi còn trải qua rất nhiều năm, phải ở bên bờ vực sống chết một lần nữa, mới có thể dồn ép được tiềm lực từ sâu trong linh hồn ra ngoài. Nhưng nếu đã khiến nó thức tỉnh sớm thì bản tôn đành miễn cưỡng ra tay, để cảm nhận một chút cái gì mới thật sự được gọi là sức lực mạnh nhất!”
Nói xong, Diệp Thành nhẹ nhàng trở lòng bàn tay.
“Ầm ầm!”
Ngay lúc đó, cả vũ trụ giống như đảo lộn, bàn tay Diệp Thành lớn như một ngôi sao, vô số dòng khí Hỗn Độn mạnh mẽ như rồng đổ thẳng xuống tựa thác nước, mỗi một luồng khí thế đều ngưng tụ sức lực pháp trận mạnh nhất, thậm chí còn chứa đầy sức mạnh Thiên Đạo cao thâm.
Cả không trung đều nổ vang bởi một chưởng này của Diệp Thành, pháp tắc đan xen, vạn đạo bùng nổ như thể Diệp Thành chính là Chúa tể của vũ trị, một đòn của anh thu hút toàn bộ sức lực của đất trời.
Mà Lăng Tiêu Chân Tiên lập tức cảm nhận được, toàn bộ pháp lực, thần thông hay thậm chí là thần tắc đã phải khổ tu mười vạn năm mới ngưng tụ thành của hắn đều biến mất trong chớp mắt.
Không, không phải là biến mất mà là bị trấn áp rồi. Lăng Tiêu có thể cảm nhận được thần tắc Hoàng Tuyền của bản thân dường như đã gặp phải thiên địch mạnh nhất, lúc này run rẩy gào thét nằm rạp ở nơi sâu thẳm nhất, không dám dao động chút nào.
Nói đơn giản thì tinh vực này, pháp tắc Hoàng Tuyền đã mất đi hiệu lực rồi.
“Sao có thể?”
Lúc này người thanh niên quần áo đen không những kinh sợ, mà cảm thấy những điều mà bản thân vốn là một tu sĩ mười vạn năm luôn cho là đúng, đã bị phủ định.
Pháp tắc, thần tắc chính là sức lực mạnh nhất trong cả trời đất, chỉ có tu sĩ Nguyên Anh mới có thể miễn cưỡng chạm đến, hay Hợp Đạo mới thể thật sự khống chế được. Đây là nền móng cấu thành cả thế giới vũ trụ.
Giả dụ như, đột nhiên vũ trụ không có loại pháp tắc như lửa, bất kể là loại lửa nào cũng không thể cháy được, vậy thì đương nhiên thiên hạ sẽ đại loạn. Mặc dù Hoàng Tuyền không phải là pháp tắc cơ bản phổ biến nhất như ngũ hành nhưng cũng là một pháp tắc thứ cấp, đột nhiên lại mất đi hiệu lực trong một vùng tinh vực. Chuyện như vậy sao lại không khiến cho Lăng Tiêu Chân Tiên kinh sợ được.
“Trốn!”
Lúc này, trong lòng Lăng Tiêu chỉ có một suy nghĩ.
Hắn đã sợ đến mức hồn bay phách lạc, sức lực mà Diệp Thành thi triển đã vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn. Đó không chỉ là vấn đề về pháp lực mạnh mẽ, mà là pháp tắc cơ bản nhất đã nghiền nát hắn ở trước mặt Diệp Thành, thần tắc Hoàng Tuyền hắn khổ luyện mười vạn năm đơn giản chỉ như một trò cười. Căn bản chẳng có chút tác dụng gì, vừa chạm mặt mà đòn sát thủ mạnh nhất đã không còn rồi thì còn đánh thế nào.
Thế nhưng Lăng Tiêu Chân Tiên lại phát hiện, trên lưng mình như đang phải đỡ cả núi thần nặng nề, ngay cả một bước chân cũng không bước ra được chứ đừng nói là trốn thoát!
“Diệp Thành, thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao?”
Lăng Tiêu Chân Tiêu trừng mắt quát: “Cậu phải biết là ta cũng là Hợp Đạo. Hoá thân Hợp Đạo vạn năm, chỉ cần một tiềm thức bất diệt thì vĩnh viễn sẽ không chết được, trừ phi có thể cùng lúc tiêu diệt toàn bộ tiềm thức phân thân của ta, nếu không rồi sẽ có một ngày ta sẽ quay lại báo thù”.
Sở dĩ Hợp Đạo được gọi là Chân Tiên chính là vì khi đến được cảnh giới này, thì thần niệm có thể phân ra được rất nhiều, trải khắp cả chân trời góc bể. Nếu như không thể tiêu diệt toàn bộ tiềm thức của một vị Hợp Đạo, thì không thể nói là đã giết chết vị Hợp Đạo, có thể là mấy ngàn năm thậm chí là mấy vạn năm sao, vị Hợp Đạo này còn có thể trưởng thành, quay trở lại.
Chính vì nguyên nhân đó nên Hợp Đạo như vậy rất khó giết chết, cho nên một khi đã tu thành Hợp Đạo thì có thể tự xưng là Chân Tiên, cho dù đối mặt với Tiên Tông cũng chỉ là kính nể, chứ không phải là không thể chống đối được.
Cho dù là ở thế giới trung tâm tinh hà thì Hợp Đạo đều là chủ một vùng, chưa nói đến vùng đất hoang của vũ trụ, hay các nhân vật bá chủ của các vùng chư hầu. Gần như không có thứ gì có thể uy hiếp được.
Có một vài Hợp Đạo lại hoá thân thành Thần Sáng Thế, Thần Chí Cao của một vài chủng tộc, hưởng thụ vô số hương khói. Cũng chỉ có người đặt chân vào cảnh giới Hợp Đạo mới có thể nói là có một chút hy vọng được trường sinh, trong mắt một vài người cũng xem như đó là vé vào cửa để bước vào ván cờ lớn này của vũ trụ.
“Chỉ là một đám kiến hôi!”