Vuốt giọt nước trong tay, Diệp Thành tỏ ra hài lòng, cho tới lúc này, anh mới dám nói mình là có cơ thể cảnh giới Tu Thể, không cần sợ hãi cảnh giới Kim Đan.
Dựa theo lời nói của Tôn Hoài Hưng lúc trước, cảnh giới Kim Đan ở Địa Cầu này hoàn toàn tương đương cường giả Thần Cảnh. Trên Địa Cầu, Thánh Vực không có bao nhiêu, Thần Cảnh càng là cấp bậc trong truyền thuyết. Đến cấp bậc đó, anh có thể đi khắp nơi, tìm kiếm bảo vật quý hiếm để tương lai đột phá Kim Đan.
Địa điểm đầu tiên Diệp Thành nghĩ tới là Úc Đảo, phả biết rằng nhà họ Hà còn nợ anh một viên ngọc Minh Châu, một chuôi kiếm bằng gỗ mun cũng là bảo vật hiếm có, điều này không khỏi khiến anh động lòng.
Nhưng trước khi đi, anh còn vài chuyện cần sắp xếp...
Sáng hôm sau, mấy ông lớn có tiếng của Giang Thành đề có mặt dưới chân núi Vân Đỉnh, nhờ Tiểu Điệp và Trâu Hổ dẫn đường, họ vào trong biệt thự của Diệp Thành.
“Trời ơi, đây là tiên cảnh sao?”
Đi qua sương mù dày đặc, tiến vào cửa biệt thự có mây trắng vờn quanh, mấy ông lớn đều há hốc mồm nhìn ngắm. Đặc biệt là Hồng Ngũ gia, biệt thự này do chính lão ta sửa chữa, giờ biến thành như vậy thì sao lão ta không sợ hãi?
Nhưng đúng vào lúc này, cửa biệt thự tự động mở ra, một giọng nói vang lên trong đầu mấy ông lớn: “Vào đi!”
“Đây... giọng nói này là của... Diệp Tiên sư sao?”
Mọi người lộ ra vẻ mặt khó tin, truyền âm ngàn dặm, đây là việc mà Võ Thánh cũng không làm được, chẳng lẽ Diệp Thành này là thần tiên?
Trong lòng Thẩm Thiên Minh đã có linh cảm, Diệp Tiên sư bày ra thần thông vào lúc này không chừng là muốn đoạt quyền, chân chính trở thành thủ lĩnh Giang Thành.
Nhưng nghĩ thì nghĩ, ông ấy vẫn là người đầu tiên bước vào trong biệt thự, đối với chuyện Diệp Thành lãnh đạo, Thẩm Thiên Minh rất tàn thành. Trong quá khứ, nhà họ Thẩm được cho là đứng đầu Giang Thành nhưng có mấy nhà chịu phục trong lòng.
Người khác không nói, Thẩm Thiên Minh biết ông bạn già Đặng Nghị của mình luôn muốn thay thế vị trí của người bạn thân thiết là mình đây.
Hôm nay, Diệp Tiên sư kêu gọi, cả Giang Thành này có ai dám không đến lạy chầu? Người ta cũng không thích mấy quyền thế phàm tục này, đến lúc đó, người có thể quản lý tất cả thay Diệp Tiên sư không phải là nhà họ Thẩm à?
Mấy nhân vật máu mặt vào trong biệt thự thì lập tức cảm thấy cả người mát mẻ thoải mái như là đang đi trong sa mạc có mặt trời chói chang mà gặp được ốc đảo gió mát rười rượi.
Thậm chí Hồng Ngũ gia và Mặt Sẹo lăn lộn trong giới nhiều năm cũng cảm thấy vết thương cũ trong cơ thể truyền tới cảm giác thoải mái, thế này là đang tự lành lại sao?
“Ôi, nếu có thể sống trong biệt thự này, chắc sống tới 99 cũng không phải chuyện khó!”
Mấy ông lớn không nhịn được mà lộ vẻ mặt tham lam, nhưng sau khi vào trong phòng khách lầu hai, họ vội thu lại vẻ mặt tham lam kia, cúi đầu cung kính.
Có thể áp chế mấy ông lớn này tất nhiên là Diệp Thành đang chắp tay đứng cạnh cửa sổ, lúc này, mặt trời mới mọc, từng tia sáng của thái dương chiếu lên người anh như thể thần tiên hạ phàm.
Mấy “đại ca” luôn hùng hổ thường ngày lại đứng thành một hàng như học sinh tiểu học lúc này, đồng loạt cúi đầu nói: “Bái kiến Diệp Tiên sư!”
Diệp Thành quay đầu lại, lạnh nhạt mở miệng: “Ngồi đi!”
Tuy anh nói vậy nhưng sofa trong phòng khách chỉ đủ cho mười người ngồi. Mọi người khiêm tốn nhường nhịn một phen rồi Thẩm Thiên Minh, Đặng Nghị và mấy người có đức độ và danh vọng của thế hệ trước ngồi xuống, mấy người khác cung kính đứng kế bên
Nhìn thấy mọi người đều vào chỗ, Diệp Thành mới nói tiếp: “Hôm nay, tôi gọi các vị tới đây là vì vài việc, đầu tiên là chuyện tôi đã đồng ý làm pháp khí cho các vị trước đây, giờ kênh đào đã mở, tôi tất nhiên sẽ không nuốt lời!”
Nói như vậy xong, anh vung tay, Trâu Hổ và Tiểu Điệp mang một đống pháp khí bằng ngọc ra, bước tới chia cho từng ông lớn.
Những người này lấy được pháp khí, cẩn thận cảm nhận linh khí ẩn chứa bên trong, trong lòng kích động cực kỳ, dù không thần kỳ như biệt thự nhưng cũng không tệ, điều này đã làm họ rất hài lòng.
Họ hớn hở chơi pháp khí trong tay một hồi rồi đứng dậy, cung kính nói: “Cảm ơn Diệp Tiên sư!”
Diệp Thành khoát tay, mở miệng: “Chúng ta chỉ là làm theo nhu cầu thôi, chỉ cần các vị tận tâm làm việc cho tôi, tất nhiên sẽ không thiếu lợi ích!”
Thẩm Thiên Minh vội nói: “Võ công của Diệp Tiên sư thần thông như vậy, có ai trong Giang Thành không bái phục chứ? Hôm nay có Tiên sư tọa trấn, Giang Thành chúng ta đoàn kết một lòng, thống nhất ba tỉnh Hoa Đông chỉ còn là vấn đề thời gian!”
Nhắc tới chuyện này, không khí bỗng trên nên hừng hực, lẽ ra là bàn chuyện thống nhất ba tỉnh, họ nói một hồi lại bắt đầu thảo luận nên phân chia lợi ích ba tỉnh thế nào.
Mọi người đều giữ tâm thái chuyện xấu anh làm, chuyện tốt thì đừng quên tôi. Mấy người ồn ào một hồi, cãi nhau ỏm tỏi, quên mất Diệp Thành còn đang ở cạnh, họ còn vén tay áo, dáng vẻ như muốn đánh nhau luôn.
“Láo xược!”, lúc này, Diệp Thành chưa mở miệng, Tiểu Điệp đã quát: “Trước mặt Diệp Tiên sư mà cãi nhau, lớn tiếng như thì còn thể thống gì nữa?”
Mấy ông lớn đang cãi nhau hăng máu cũng tỉnh táo lại, họ nhớ tới cảnh dùng một quyền đánh sập võ đài, miệng im thin thít
Diệp Thành cũng không trách mắng họ, anh chỉ thờ ơ nói: “Các vị nghĩ quá đơn giản, năm đó, Trình Bác Hiên liên tục diễu võ giương oai trong mấy lần đại hội võ đạo mà sao ông ta không chiếm luôn hai tỉnh kia?”
“Mấy người ở Tô Nam, Tô Bắc cũng chỉ sợ năng lực của tôi thôi, không phải thật lòng khâm phục, cũng giống như các vị đối với Trình Bác Hiên năm đó vậy!”
Một tràng lời nói khiến mấy ông lớn đều ngạc nhiên, họ chỉ thấy thắng lợi trong đại hội võ đạo mà không nghĩ tới chuyện sau đó. Phải biết là năm đó không ai địch lại Trình Bác Hiên, không phải họ cũng đoàn kết, dù cận kề cái chết cũng không chịu giao ra quyền lực và lợi ích à?
Nhìn thấy họ nhìn lẫn nhau, Diệp Thành cười khẽ: “Muốn thu phục được người trong thời gian ngắn thì chỉ cần đe dọa uy hiếp và dụ dỗ. Đe dọa và uy hiếp đã làm được ở đại hội võ đạo, còn dụ dỗ...”
Diệp Thành vỗ nhẹ một cái, Tiểu Điệp mang mấy trái nho đã được chuẩn bị trước trong bếp ra, nở nụ cười tươi mời mọc mọi người.
Người được mời xoay mặt nhìn nhau, họ không biết Diệp Tiên sư có ý gì. Cuối cùng vẫn là Tôn Hoài Hưng theo Đặng Nghị tới đây vươn tay. Dù sao lão ta cũng là dân võ đạo, không quá bị hạn chế, nếu Diệp Võ Thánh đã mời ăn thì còn khách sáo gì nữa?
Kết quả, khi quả nho vào miệng, Tôn Hoài Hưng chỉ cảm thấy cảm giác mát lạnh ở cổ họng khiến tinh thần cũng thoải mái, mà khi tia mát lạnh này vào trong dạ dày, nó biến thành dòng nước ấm chạy vào tứ chi bách hải. Lão ta rất thích, thậm chí nội thương do Thất Thương Quyền gây ra cũng đang từ từ khép lại trong sự thoải mái này. . ngôn tình hay
Lão ta lộ vẻ mặt khó tin, bỗng đứng bật dậy, kinh hãi hỏi: “Đây, đây là nho hay tiên đan?”