(*băng luân: mặt trăng)
Lời Diệp Thành nói hoàn toàn châm lên lửa giận trong lòng các võ sĩ có mặt ở đây!
Đúng là chiêu thức mà Tào Hinh Toàn mới thi triển là thứ họ chưa từng thấy, thậm chí còn không dám nghĩ nhưng như thế cũng không có nghĩ là họ sợ. Thân là võ sĩ, khiêu chiến với kẻ mạnh hơn mình là một bản năng, mấy người Lục Tinh Hà tất nhiên cũng vậy.
Nhưng lúc này, Diệp Thành lại bảo ba người cùng lên một lượt, đó chẳng phải là đang nói dù ba người cùng đánh thì cũng không phải đối thủ của cô nhóc này à?
Điều này càng khiến những thiên tài kiêu ngạo, không sợ gì cả như đám người Lục Tinh Hà tức giận sao?
Dù Tinh Hà Cư Sĩ hòa nhã thế nào, lúc này cũng giận tái mặt, anh ta tiến lên ba bước, chĩa kiếm vào Diệp Thành quát: “Họ Diệp, là đàn ông thì đừng trốn sau lưng phụ nữ, anh dám quyết đấu sinh tử với tôi không?”
Diệp Thành liếc anh ta một cái, lạnh nhạt nói: “Ngay cả đệ tử của tôi mà anh còn chẳng đánh nổi, vậy có tư cách gì khiên chiến tôi?”
“Anh!”
Sắc mặt Lam Thải Nhi trở nên âm trầm, nhìn chằm chằm Diệp Thành rồi mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Được!”
Anh ta hít sâu một hơi, xoay người Tào Hinh Toàn dịu dàng nói: “Cô Tào, để cứu cô khỏi tay tên vô liêm sỉ này. Lục mỗ phải đắc tội rồi. Chờ tôi đánh bại cô rồi tiếp tục khiêu chiến tên họ Diệp, thay trời hành đạo, trả lại tự do cho cô!”
Anh ta nói năng dõng dạc, phối hợp với bạch y tung bay, không biết đã làm rung động bao nhiêu trái tim thiếu nữ nhưng Tào Hinh Toàn lại lắc đầu: “Tôi tự nguyện theo sư phụ tu hành, sư phụ không chê tư chất tôi kém, đó đã là chuyện may mắn nhất đời này của Hinh Toàn!”
Nói tới đây, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Lục Tinh Hà: “Hơn nữa, lệnh của sư phụ là bảo các vị đồng loạt lên, nên chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian nữa. Mọi người cùng lên đi!”
Th nghe thế thì ngẩn người, từ khi anh ta xuất thế, chưa từng bị người phụ nữ nào từ chối, hơn nữa đối phương còn là người mình yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Khi anh ta còn đang rối rắm, hai người còn lại đã không kiềm được lửa giận, Vệ Hưng Đằng tiến lên hai bước, cười lạnh: “Nhóc con, cô cho rằng mình là thiên hạ vô địch à? Hôm nay, để cho cậu đây dạy dỗ cô một chút về núi cao còn còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn!”
Nói xong, người này quát lớn, nhảy cao lên, hai chân đá ra, mang theo bão táp ở trên giữa không trung.
Đây chính là Phích Lịch Thối - tuyệt học của nhà họ Vệ ở tỉnh Liêu Vũ.
Khi thấy Vệ Hưng Đằng cưỡi gió bay tới, giẫm lên không khí như đi trên đất bằng, hai chân lẹt xẹt tạo lên tia sáng sắc lạnh của kim loại, chỉ nhìn thôi là đã cảm thấy uy lực.
Tào Hinh Toàn có chút luống cuống, kinh nghiệm thực chiến không đủ là nhược điểm lớn nhất của cô ấy. Thấy đối phương có uy thế như vậy thì không khỏi bối rối không biết làm sao, vô thức xoay người ra chưởng, đánh ra một chiêu Băng Thiên Tuyết Địa.
“Tới hay lắm!”
Vệ Hưng Đằng là người rất kiêu căng, tuy tình cảnh bi thảm của Hồ Hạo Nhiên đã có trước mắt nhưng hắn ta vẫn không muốn trốn tránh, miệng quát một tiếng, nhấc chân đỡ chiêu.
Trong giây lát, băng giá vô tình dần lan từ chân Vệ Hưng Đằng rộng ra, vì người ta đã nói, nước ấm lạnh thế nào, chỉ người uống mới biết. Trước đó Vệ Hưng Đằng thờ ơ, còn cảm thấy chỉ có bấy nhiêu mà Hồ Hạo Nhiên cũng không chịu nổi là do quá yếu.
Nhưng lúc này, tự mình trải nghiệm, hắn ta mới phát hiện băng giá trông có vẻ yếu ớt này lại rét lạnh thấu xương, sau khi bị dính thì đừng nói là cố chịu đựng, chỉ cử động được chân thôi đã là hi vọng xa vời.
Vệ Hưng Đằng vốn dĩ rất tự tin, bởi vì đôi chân của hắn ta được rèn giũa qua muôn vàn thử thách, một cú đá tùy ý cũng có thể làm một cổ thụ trăm năm gãy làm hai, hơn nữa nó còn không sợ đao súng, đạn bom, có thể nói đây là thứ hắn ta tự hào nhất.
Nhưng đôi chân như vậy lại nhanh chóng mất cảm giác sau vài giây tiếp xúc với băng giá.
“A...”
Vệ Hưng Đằng không chịu nổi mà hét lớn, chân của hắn ta, chân của hắn ta! Hắn ta có thể không cần mạng nhưng không thể không có đôi chân này.
Thấy tình hình này, hai người còn lại hoảng sợ, Lục Tinh Hà còn đang do dự, Tô Xán thì đã lẳng lặng rút ra vũ khí, lao tới đánh từ một hướng khác.
Biệt danh của Tô Xán là Thiết Địch Tiên, nghĩa như tên, vũ khí của hắn ta là một cây sáo làm bằng sắt. Thường ngày hắn dùng để thổi vài bài nhạc để tán gái nhưng khi chiến đấu thật sự, hắn cũng nghiêm túc cực k2, thậm chí còn đánh nát cả một tảng đá.
Lúc này, thấy kinh nghiệm của Tào Hinh Toàn không đủ, hắn thừa dịp Vệ Hưng Đằng đang giao chiến chính diện, thu hút sự chú ý của đối phương thì nhanh chóng vòng một vòng lớn ra sau lưng đối thủ. Cây sáo trong tay lóe sáng, đánh mạnh về phía đầu đối phương.
“Cô chủ cẩn thận!”
Lam Thải Nhi thấy thế thì sợ hãi, thét lớn một tiếng nhưng dù Tào Hinh Toàn nghe được thì cô ấy đã không kịp phản ứng.
Tô Xán nở nụ cười, hắn không ngu như Hồ Hạo Nhiên, không chủ quan khi đối mặt với kẻ thù, không khờ khạo như Lục Tinh Hà, chiến đấu mà còn muốn nương tay. Chỉ cần đứng đối diện mình, Tô Xán tuyệt đối sẽ không nhẹ tay vì người xưa đã dạy, sư tử vồ mồi thì phải dùng hết toàn lực.
“Hừ, Tinh Hà Cư Sĩ, nhà họ Hồ ở Ma Đô gì đó, không phải đều là thứ vô dụng à! Cuối cùng người thắng không phải Tô Xán này sao!”
Khi Tô Xán đang hả hê vung sáo sắt lên thì Diệp Thành lại quát: “Thiên Huyền Băng Luân!”
Cả người Tào Hinh Toàn chấn động, vô thức tung ra chiêu thứ hai của Băng Tâm Quyết. Ngay lập tức, chung quanh cô ấy xuất hiện vô số vòng tròn lớn bằng mặt trăng, không ngừng mở rộng ra chung quanh, trong vầng trăng trong đụng vào sáo sắt, cây sáo gãy thành hai.
“Không ổn!”
Tô Xán giật mình hoảng hốt, sáo sắt này trông bình thường nhưng trên thực tế, nó là tâm huyết mấy năm, là chính mấy trăm triệu của Cái Bang. Họ nhờ danh sư chế tạo thành binh khí. Có thể nói là nó gần như là binh khí đánh chó trấn bảo của cả Cái Bang.
Không ngờ, hôm nay, ở tại đây, nó lại bị một mặt trăng tầm thường làm gãy đôi, rốt cuộc con nhóc này là thần thánh phương nào, sao lại có chiêu thức đáng sợ như thế?
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Tô Xán, hắn đã mất đi ý chí chiến đấu, chỉ có thể thốt lên một tiếng rồi nhanh chóng lui về sau.
Nhưng hắn lui nhanh bao nhiêu, mặt trăng lại mở rộng nhanh hơn, chỉ trong vài giây, nó đã bao phủ cả võ đài.
Ngay cả đại sư võ đạo cũng không thể không vận công chống đỡ, không thì là đánh nát từng cái, như vậy, kết cục của ba người bị mặt trăng bao phủ thế nào, ai cũng đoán được.
“A...”
Vì đánh lén Tào Hinh Toàn, Tô Xán gần cô ấy nhất, Vệ Hưng Đằng thì bị băng giá bao trùm, không thể động đậy, hai người này gần như đã mất đi năng lực chống đỡ, họ bị bao phủ bởi vô số mặt trăng, bị cắt ra vô số vết thương, sắp tắt thở rồi.
Nhưng ngay lúc này, trên võ đài bị mặt trăng bao phủ bỗng vang lên tiếng hét:
“Lăng Ba Thất Kiếm!”