Vốn dĩ Tiền Triều Tam và Lam Thải Nhi đều là người ủng hộ Tào Hinh Toàn, bây giờ lại thêm chuyện kia thì vị trí của Tào Hiểu Vũ lung lay, hắn chỉ còn cách tìm kiếm sự ủng hộ của các thế lực võ sĩ.
Mà võ quán Bát Quái nổi tiếng khắp Tô Bắc là một lựa chọn không tệ.
“Hừ, nếu Diệp Tiên sư gặp mình, hiển nhiên ngài ấy sẽ không hề để ý tới cái con nhóc chẳng có thiên phú gì kia nữa!”, Tào Hiểu Vũ oán giận nói: “Tiếc là mình không có cơ hội gặp mặt ngài ấy, nếu không… thì mình cần gì qua lại với đám rác rưởi này!”
Sau khi đã đạt được giao ước với Triệu Linh Nhi, Tào Hiểu Vũ ra ngoài gọi điện, sau đó hắn quay lại, thản nhiên nói: “Cô Lam sẽ tới trong vòng một tiếng nữa!”
Nhìn vẻ mặt sùng bái của mấy người trong phòng bao, Tào Hiểu Vũ cảm thấy chua chát trong lòng, bởi vì với địa vị của hắn trong gia tộc, hoàn toàn không thể mời Lam Thải Nhi tới nên câu kia hoàn toàn là nói dối.
Nhưng Tào Hiểu Vũ vẫn rất tự tin, vì hắn cảm thấy với thân phận của mình, chỉ vài ba câu là có thể nghiền áp tên Diệp Lạc Phàm kia, khiến đối phương biết sợ mà lùi bước. Đến lúc đó, mọi người chỉ cảm thấy hắn bản lĩnh cao cường, hiển nhiên sẽ lơ là chuyện khác.
Rất nhanh, ba người Diệp Thành đã tới phòng bao, khi nhìn thấy một phòng đầy người, Triệu Nhân Thanh nhạy bén nhận ra ý định của con gái.
Nhưng lúc này, người ngồi bên trong toàn là người có uy tín nổi tiếng ở tỉnh Tô Bắc, dù là ông ta thì cũng không dám tùy ý mở miệng đuổi người nên chỉ có thể trừng tn một cái rồi nói: “Lạc Phàm, cậu ngồi đi, đây đều là bạn của Linh Nhi, không phải người ngoài, không cần câu nệ!”
Diệp Thành đương nhiên sẽ không để tâm tới mấy kẻ phàm tục này, anh thuận tay kéo một cái ghế ra định ngồi nhưng đúng lúc này, Lưu Ba bỗng nhiên lên tiếng: “Đợi đã!”
Thấy mọi người đều nhìn sang, cậu ta dùng biểu cảm như cười như không nói: “Anh bạn, ngại quá, đây là tiệc nhà họ Triệu, không thể để người ngoài không liên quan tham gia, cậu nhìn đi, không có ghế hay chén đũa cho cậu đâu!”
Hóa ra sau khi đám người này bàn bạc xong, họ đã thu xếp mọi thứ, trong phòng chỉ còn lại hai cái ghế và hai bộ chén đũa, chứng tỏ họ muốn chèn ép “người ngoài” là Diệp Thành.
Thấy thế, Triệu Nhân Thanh vội nói: “Tiểu Lưu đừng nói vớ vẩn, đây là đệ tử quan môn của chú - Diệp Lạc Phàm, cũng là người nhà họ Triệu. Hôm nay, trong phòng này không có người ngoài. Lạc Phàm, ngồi đi, tôi đi kêu phục vụ mang ghế và chén đũa lên”.
Nghe nt nói, mấy người Triệu Linh Nhi nở nụ cười châm chọc, Diệp Thành nhìn thấy tất cả nhưng anh không quan tâm, phối hợp ngồi xuống.
Mà Triệu Nhân Thanh cũng đã gọi phục vụ tới, sắc mặt trầm xuống, hóa ra ông ta đã nhận được câu trả lời là ghế thì còn nhưng vì khách hàng quá đông, chén đũa đã hết.
Một khách sạn to như vậy mà sao lại xảy ra chuyện bát đũa không đủ cơ chứ? Rõ ràng đám người Triệu Linh Nhi đã dùng quyền thế ép buộc phục vụ nói vậy.
Triệu Nhân Thanh hiển nhiên cũng đoán được là đang xảy ra chuyện gì nhưng trước mặt nhiều người đáng tuổi con cháu như vậy, ông ta cũng không thể lao vào bếp kiểm tra.
Lúc này, đám cậu Tào đã bắt đầu ăn uống, Dương Thi Âm vừa gắp đồ ăn cho Lưu Ba vừa nói: “Nếu đều là người trong nhà, chúng cháu cũng không có quá nhiều phép tắc nên khai tiệc trước ạ!”
Cô ả nhìn thoáng qua Diệp Thành: “Bù lại là kẻ khác, rõ ràng không có đồ ăn mà vẫn không biết chuyện gì, đúng là làm người ta mất hứng, chẳng lẽ ai đó không biết là bản thân không xứng ăn cơm nhà họ Triệu à?”
Nghe cô ả nói vậy, Triệu Nhân Thanh nhướng mày, ông ta vừa định nói chuyện, một giọng nói thanh thúy vang lên: “Hừ, ai nói sư đệ không có tư cách?”
Người nói chính là Triệu Nhã Nhi, cô ấy vừa nói vừa kề sát Diệp Thành, đỏ mặt nói: “Anh ấy dùng chung bát đũa với tôi không phải là xong sao?”
Thật ra quan hệ của hai người chưa thân mật tới mức đó nhưng Triệu Nhã Nhi không nỡ nhìn thấy tiểu sư đệ bị người khác ức hiếp, thêm nữa là không ưa Dương Thi Âm nên mới tỏ ra dạn dĩ như thế.
“A~”
Cô ấy gắp miếng viên thịt viên đút tới tận miệng Diệp Thành, sau một loạt động tác, cô ấy liếc nhìn Dương Thi Âm hừ lành: “Có người không được chào đón mà cứ nhảy ra khoe mẽ làm dáng, loại người này mới không có tư cách ăn cơm nhà họ Triệu!”
Lời lẽ sắc bén khiến Dương Thi Âm giận tới mức mặt mày tái mét, không nói ra lời, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng rồi ngồi tại chỗ, không nói gì.
Lúc này mọi người mới nhớ tới lời Triệu Linh Nhi đã nói, hiểu ra mọi chuyện… quả nhiên, em gái cô ấy rất có thiện cảm với tên họ Diệp này.
Triệu Nhân Thanh nhìn cảnh này, trên mặt vui vẻ, con gái út mình và Diệp Lạc Phàm thân thiết như vậy, ông ta càng thêm có lòng tin giữ lại thanh niên này.
Thấy Lưu Ba và Dương Thi Âm đều vô dụng, Tào Hiểu Vũ nhíu mày, mở miệng cao giọng nói: “Không biết cậu Diệp là người nơi nào, làm việc ở đâu?”
Diệp Thành thản nhiên đáp: “Người Giang Thành, tạm thời có chút việc ở Tô Bắc, thất nghiệp!”
Anh vừa dứt lời, Dương Thi Âm cười nhạo một tiếng: “Tạm thời có chút việc á, đừng bảo là đang tìm cách ở rể nha!”
Triệu Nhã Nhi trợn mắt, Diệp Thành lại chẳng chút hoang mang, thờ ơ nói: “Là chuyện liên quan tới nhà họ Tào!”
Mọi người nghe vậy lại cười ầm lên. Tên họ Diệp này đúng là khoác lác, dám nói mình có quan hệ với gia tộc đứng đầu Tô Bắc cơ đấy, tiếc là giờ tên này đá trúng ván sắt rồi, vì cậu chủ nhà họ Tào đang ngồi ở đây.
Mà trong mắt Tào Hiểu Vũ lại có tia vui vẻ: “Cậu có chắc là chuyện liên quan tới nhà họ Tào không?”
Diệp Thành vẫn bình tĩnh đáp: “Tôi không nói dối!”
“Ha ha ha!”, Tào Hiểu Vũ cười lạnh ba tiếng, đột ngột đứng bật dậy: “Hay cho một thằng lừa đảo nói năng bậy bạ, cậu có chuyện với nhà họ Tào, sao tôi không biết?”
Diệp Thành liếc nhìn đối phương một cái: “Có lẽ do thân phận anh quá thấp, không có tư cách biết!”
Mọi người lộ ra vẻ mặt trào phúng, Tào Hiểu Vũ vàng thêm ngạo nghễ: “Ếch ngồi đáy giếng, cậu biết tôi là ai không?”
Diệp Thành vẫn nói: “Anh là thứ gì, sao tôi phải biết anh là ai?”
Lời này vừa được thốt ra, không khí tức khắc lạnh xuống, ngay cả Triệu Nhân Thanh cũng hiện lên tia thất vọng trên mặt, thầm nghĩ trong lòng là đệ tử này quá kiêu căng, nếu không sửa đổi thì khó có tương lai.
Tào Hiểu Vũ cũng giận quá mà cười, hắn lạnh lùng nói: “Tôi chính là gia chủ tương lai của nhà họ Tào, ngay cả tôi mà cậu cũng không nhận ra mà dám nói có chuyện cần làm với nhà họ Tào?”
Lời này hiển nhiên là do giận quá mất khôn không lựa lời nói, nhưng mấy người ở đây cũng không biết gì, ngược lại còn hít sâu một hơi, nhìn Tào Hiểu Vũ bằng ánh mắt cung kính và sùng bái.