Nghe anh nói như thế, Liễu Băng Dao có chút sốt ruột, trong trí nhớ của cô ta, Diệp Thành chưa từng uống rượu, không chừng vì giận quá nên anh mới nói vậy.
Nhưng Diệp Thành thật sự không tức giận, một là vì tâm anh hướng đạo, không có tình cảm với cô gái nào, hai là anh cũng hiểu tính Liễu Băng Dao, đương nhiên sẽ không vì vài việc nhỏ này mà hoài nghi cô ta. Dù sao trong biệt thự cũng có linh hồn Giao Long bảo vệ, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Còn về việc uống rượu, không phải anh không uống mà là sau khi sống lại, anh bận quá không có thời gian đi mà thôi. Tối nay, vừa hay không tu luyện tiếp được nên anh định thả lỏng một chút rồi suy tính kế hoạch tương lai, như thế cũng không tệ.
Nhưng Liễu Băng Dao không biết điều đó, trong lòng đang rất bối rối, thấy Diệp Thành định ra cửa thì cô ta vội nói: “Tôi đi cùng với anh!”
“Hả?” . ngôn tình tổng tài
Diệp Thành kinh ngạc: “Còn truyện tranh của cô thì sao?”
Liễu Băng Dao cắn răng: “Anh chờ tôi một chút!”
Cô ta quay về phòng, nhanh chóng cầm bản thảo ra, đứa nó cho biên tập rồi nói: “Biên tập Trương, tôi còn vài việc cần làm, nội dung truyện tranh thì hôm nào lại bàn bạc sau!”
Liễu Băng Dao nói vậy rồi muốn đi chung với Diệp Thành nhưng biên tập Trương lại tiến lên một bước, dùng vẻ mặt ngoài cười nhưng trong thì không nói: “Biên tập mới nhậm chức, muốn thảo luận về nội dung của bản thảo mà cô lại từ chối để đi uống rượu, như thế không ổn đâu!”
Liễu Băng Dao cũng cảm thấy tia uy hiếp trong lời đối phương nhưng lại không hề nhượng bộ, lạnh giọng đáp: “Nói chung hôm nay tôi bận, hôm khác anh tới đi!”
Biên tập Trương sững người, không ngờ Liễu Băng Dao vốn có tính cách hòa nhã lại trở nên quyết liệt như thế, gã nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt không tốt.
Nhưng hiển nhiên gã không muốn từ bỏ, đây là lần đầu tiên gã gặp một cô gái xinh đẹp như vậy nên cắn răng nói: “Tôi cũng tới quán bar, chúng ta vừa uống vừa bàn được không?”
Liễu Băng Dao lưỡng lự một chút rồi cũng gật đầu, Diệp Thành thì chẳng muốn để tâm tới họ, ba người đến quán bar Tiêu Dao của Hải Thành.
“Nơi này chính là quán bar mấy trăm triệu mới khai trương của nhà họ Thẩm. Phong cách, dàn nhạc gì đó đều đứng đầu, bao nhiêu người mơ được vào để xài tiền nhưng không có thẻ thành viên thì dù có tiền cũng chẳng vào được đâu!”
Biên tập Trương ở cạnh vừa đắc ý giới thiệu vừa cố tình lại làm như vô ý để lộ thẻ thành viên của mình. Nếu không phải mình dẫn vào thì sao hai người này có tư cách tiến vào chứ?
Nhưng biểu hiện của hai người lại khiến gã thất vọng, Diệp Thành chả thèm liếc gã cái nào, nhanh chóng tìm chỗ ngồi, Liễu Băng Dao nhìn chằm chằm anh, xem ra cô ta không hề nghe thấy lời gã.
Biên tập Trương nhíu mày, bước vào ngồi cạnh Diệp Thành, giơ tay cười nói: “Anh bạn, tôi tên Trương Bôn, là tổng biên tập của nhà xuất bản Hổ Lạc, không biết nên xưng hô với cậu thế nào?”
Nhà xuất bản Hổ Lạc là nhà xuất bản nổi tiếng nhất Hoa Đông, có nhiều tác giả, họa sĩ nổi tiếng. Nếu không dựa vào quan hệ trong nhà, Trương Bôn không thể ngồi lên vị trí tổng biên tập, vì thế gã vô cùng tự tin là chỉ cần lộ ra thân phận thì Diệp Thành sẽ ngoan ngoãn lùi bước.
Nhưng sau khi gã nói xong, bầu không khí lạnh băng, vì Diệp Thành chẳng hề đáp lời, thậm chí anh còn chẳng ngẩng đầu, chỉ tập trung xem menu.
Sắc mặt Trương Bôn lạnh dần, may mà lúc này có Liễu Băng Dao giảng hòa: “Xin lỗi biên tập Trương, tính cách anh ta khá lạnh nhạt, không thích nói chuyện với người lạ!”
Trương Bôn hừ lạnh, quát lớn: “Băng Dao à, tính cách này của bạn cô phải sửa đi, nếu không thì cậu ta… Ha ha, phải chịu thiệt khi vào xã hội đó!”
Nghe đối phương nói như thế, Liễu Băng Dao nhíu mày, cô ta không thích loại người tự cho là thân quen rồi kêu mình thân mật như vậy.
Vì thế cô cũng lơ gã, quay đầu dịu dàng nói với Diệp Thành: “Anh muốn uống gì, tôi tới quầy chọn cho!”
Nhìn thấy cảnh này, Trương Bôn ghen ghét. Hôm nay gã vừa mới nhậm chức, vừa thấy hình chụp của Liễu Băng Dao thì cũng bất ngờ, vứt hết mọi công việc để chạy tới.
Mọi thứ vốn đang rất thuận lợi, ai ngờ nửa đường lại nhảy ra một Diệp Thành.
Sau khi nghe lời của Liễu Băng Dao, Trương Bôn vội khoác lác: “Ha ha, Băng Dao à, cô còn không biết, quán bar Tiêu Dao này nổi tiếng là nhất là về bartender. Người này được cậu Thẩm mời từ nước ngoài sang, tên là King - biệt danh là Vua Rượu!”
“Đồ uống do anh ta pha chế nổi tiếng khắp Giang Thành, để tôi mời hai người một ly!”
Nói xong, gã cũng chẳng quan tâm phản ứng của hai người mà vỗ tay gọi phục vụ tới: “Ba ly rượu pha chế! Phải rồi, mời King tới đây trực tiếp pha chế!”
Trương Bôn cảm thấy động tác của mình rất ngầu mà lại không thấy Liễu Băng Dao đang nhíu mày chặt hơn, cô ta kề sát Diệp Thành, khẽ hỏi: “Lần này anh tới Tô Bắc, mọi việc giải quyết xong rồi chứ?”
Diệp Thành gật đầu, bình tĩnh đáp: “Xong rồi! Chuyện còn lại giao cho nhà họ Tào xử lý là được, tiếp theo tôi cần tới Úc Đảo một chuyến!”
Liễu Băng Dao nghe xong thì trong lòng lại thất vọng, không ngờ đối phương vừa về lại muốn đi. Trương Bôn lại hừ lạnh một tiếng, châm chọc Diệp Thành: “Chậc chậc, không nhìn ra nha, người anh em còn làm ăn với nhà họ Tào à, nói cho anh trai biết cậu em làm gì nào?”
Hiển nhiên người này đã hiểu sai mà còn muốn vạch mặt Diệp Thành, nhưng anh lại lơ đối phương đi, chẳng thèm liếc nhìn gã cái nào.
Gân xanh nổi lên trên trán Trương Bôn, gã lạnh giọng nói: “Ranh con, nếu cậu không đáp thì đừng trách anh đây bất lịch sự!”
Giờ Diệp Thành mới liếc gã một cái: “Tôi thân với anh lắm à, sao phải đáp lời anh!”
Trương Bôn đập bàn, định dạy dỗ kẻ hống hách này môt trận nhưng một giọng nói dùng tiếng phổ thông cứng đơ nói: “Quý khách, trong quán bar Tiêu Dao không được gây gổ!”
Trương Bôn ngẩng đầu thì thấy một anh chàng nước ngoài tóc vàng mắt xanh ngọc đẹp trai, anh ta đang bày dụng cụ pha chế lên mặt bàn, đồng thời cũng nhìn gã cười.
“A, à, xin lỗi!”
Trương Bôn tỉnh táo lại, nơi này là do Thẩm Hàn Lâm xây dựng, dùng để chiêu đãi khách quý của Hiệp hội thương mai liên hiệp Hoa Đông, nếu gã dám gây sự ở đây thì chỉ sợ mình chết mà còn không biết chết thế nào!
Ngồi xuống thở ra một hơi, Trương Bôn lại mỉm cười,dịu dàng nói với Liễu Băng Dao: “Chúng ta cùng nhau thưởng thức rượu do Vua Rượu pha chế đi!”
Giờ gã giả vờ dịu dàng thì đã quá muộn, Liễu Băng Dao không hề nhìn gã, hừ lạnh một tiếng rồi quay sang nói với Diệp Thành: “Chúng ta đổi chỗ uống rượu đi!”
Nghe thấy lời cô ta, King không khỏi nhìn sang, sau đó hai mắt tỏa sáng.