Sau khi Thạch Hướng Thần rời đi, cả bữa tiệc bỗng nhiên ồn ào hẳn lên, mọi người đều đang bàn tán xôn xao về cảnh tượng không thể tin nổi vừa rồi.
“Vị Diệp Tiên sư này quả nhiên rất đáng sợ như trong lời đồn, không thể chọc anh ấy”. Mọi người đều lắc đầu cảm thán, trong lời nói có chút sợ hãi.
Quy tắc của giới thượng lưu là không sử dụng các thủ đoạn đánh đấm bình thường mà thường là đùa giỡn âm mưu thủ đoạn, chiếm đoạt sản nghiệp của bạn, khiến bạn từ một cậu chủ nhà giàu lưu lạc trở thành một thằng nghèo hèn không có gì trong túi, nhưng Diệp Thành một lời không hợp liền giết người, làm âm mưu thủ đoạn của các gia tộc này không thể sử dụng được mà trong lòng còn vô cùng sợ hãi.
Đối đầu với một người ra chiêu không theo lẽ thường như thế, ai có thể không sợ cơ chứ?
Một số kẻ giàu có quyền lực muốn lợi dụng nền tảng chưa vững của Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông để cắn một cái, thậm chí nội ứng ngoại hợp muốn nuốt chửng hoàn toàn Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông, lợi dụng khi người khác khó khăn mà cướp đoạt.
Ai dám bảo đảm khi bọn họ dùng các thủ đoạn để nuốt chửng Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông thì Diệp Thành không giết người nhà bọn họ cơ chứ? Trước đây bọn họ không sợ là do không biết sức mạnh của Diệp Thành và quyết tâm sử dụng sức mạnh của anh.
Bây giờ ai còn không hiểu Diệp Thành đang giết gà dọa khỉ cơ chứ, anh nói người hầu của mình là giết chết Thạch Lập Khải thực chất là đang uy hiếp một đám người không biết sợ là gì thôi.
“Lời nói cuối cùng của Thạch Hướng Thần là có ý gì? Con trai ông ta chết do bệnh tim? Nhưng chúng ta rõ ràng nhìn thấy là người phụ nữ kia…”
Có một thanh niên tuổi trẻ bồng bột có quan hệ khá tốt với Thạch Lập Khải không nhịn được hét lớn.
“Câm miệng!”
Bố của gã ở bên cạnh vội vàng quát gã im miệng, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi, lén lút nhìn ra cửa, phát hiện không có động tĩnh gì mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Sau đó ông ta cúi đầu thấp giọng giải thích: “Thạch Hướng Thần đã tự mình nói như thế thì đã quyết định bỏ xe giữ tướng rồi, chỉ là một Lăng Vân thì làm sao là đối thủ của Diệp Tiên sư cơ chứ? Huống hồ ai nhìn thấy là cô Aokawa động thủ chứ? Con có chứng cứ không?”
Ông ta vừa nói vừa chỉ ngón tay về phía người phục vụ bên cạnh, chỉ hai ngón rồi nói: “Lẽ nào vừa nãy bố chỉ vào người kia, lát nữa anh ta xảy ra chuyện, chẳng lẽ đổ hết tội cho bố hay sao?”
Thanh niên kia nhất thời nói ngây ra, Aokawa Sayuri chỉ là thị uy một chút, cô ta giơ tay chỉ vào người khác để dọa mà thôi, không có một ai nhìn thấy Ạokawa Sayuri ra tay giết chết Thạch Lập Khải cả. Cho dù cuối cùng tiến hành kiểm tra thi thể thì chắc kết quả cuối cùng chỉ là do bệnh tim phát tác dẫn đến cái chết mà thôi. truyện kiếm hiệp hay
Nhưng tất cả mọi người đều biết rằng là do người hầu của Diệp Thành làm, chắc chắn là một loại pháp thuật giết người có thể qua mắt người khác giết chết Thạch Lập Khải. Đáng tiếc là bằng chứng căn bản không phải những người nghiệm thi bình thường này có thể kiểm tra ra được.
Cho dù có tìm được chứng cứ thì cũng chỉ có thể tiêu diệt được Aokawa Sayuri mà thôi, có người lại ngu xuẩn đi đối phó với người hầu của Diệp Thành, lẽ nào không sợ anh ta trả thù hay sao?
“Thạch Hướng Thần là người thông minh, biết tiến lùi, lần này con trai ông ta tự làm tự chịu, chọc phải người không thể chọc nên không thể không nhẫn nhục mà nhịn, không hổ là người tài giỏi dùng hai bàn tay trắng thành lập nên Công ty giải trí Lăng Vân!”
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, liên tục gật đầu thán phục ông ta.
Những người biết được chi tiết thì cười khinh bỉ: “Ai mà không biết Thạch Hướng Thần là ông chủ phong lưu của công ty giải trí có tiếng, nữ minh tinh nào muốn được nổi tiếng mà không phải lên giường của ông ta lăn qua lăn lại vài vòng cơ chứ? Các nữ minh tinh nổi tiếng trong cái công ty của ông ta có mấy người không bị ông ta chơi đùa đâu. Không ít nữ minh tinh còn âm thầm sinh con của ông ta nữa kìa, con rơi của ông ta nếu đoán không nhầm thì cũng không ít hơn bảy tám người đâu, chỉ một Thạch Lập Khải cỏn con chết đi thì ông ta sẽ đau lòng ư?”
“Hơn nữa Thạch Lập Khải chơi đùa với các nữ minh tinh là ai dạy chứ? Còn không phải là học của người bố phong lưu đấy hay sao?”, lời nói của người này vô cùng sắc bén, những người xung quanh nghe thấy tuy rằng cũng hơi xấu hổ nhưng lại âm thầm đồng ý.
Một ông lớn giới giải trí như Thach Hướng Thần, nói ông ta không chơi đùa với nữ minh tinh thì rõ ràng là truyện cười, cho dù ông ta không chủ động ra tay thì cũng sẽ có không ít nữ minh tinh vì muốn nổi tiếng mà tự nguyện lên giường của ông ta. Nguyện vì ông ta mà sinh con để dựa dẫm vào cũng không phải là việc hiếm lạ gì.
“Như mọi người đã biết, bây giờ ở Lăng Vân có một số tổng giám đốc hay trưởng bộ phận tuy không phải họ Thạch nhưng khi gặp riêng Thạch Hướng Thần đều gọi một tiếng bố. Cho nên cái chết của Thạch Lập Khải không như người khác nghĩ là tạo nên một sự đả kích lớn lao với ông ta, it nhất một nửa sự đau đớn mất mát của ông ta chỉ là giả vờ cho người ta xem mà thôi”.
Quả nhiên khi ra khỏi cửa khách sạn, ông ta đã nhanh chóng trở lại vẻ mặt bình thường, ông ta nhíu chặt mày, tiện tay ném cái xác trên tay mình cho vệ sĩ bên cạnh.
“Đạo diễn Thạch, tiếp theo chúng ta phải làm sao? Có phải nên báo thù cho cậu chủ không?” Một giám đốc cấp cao của Lăng Vân lúc này mới dám lên tiếng nói nhỏ với ông ta.
“Báo thù?” Cơ mặt của Thạch Hướng Thần không nhịn được mà co giật liên hồi: “Thằng nghịch tử này vì trêu trọc phụ nữ mà suýt chút nữa đã chôn sống cả bố nó và cả công ty Lăng Vân rồi, tôi đã sớm nhắc nhở nó đừng có động vào Aokawa Sayuri, mà thằng con mất nết này lại như nước đổ lá khoai quên hết sạch, chết hay lắm!”
Thạch Lập Khải chết rồi, Thạch Hướng Thần chắc chắn là rất đau lòng, nhưng càng nhiều hơn là sự sợ hãi.
Ông ta ngoài Thạch Lập Khải còn có hai đứa con trai, còn con rơi thì cho dù là một bàn tay cũng đếm không hết, chết một đứa cũng không xem là vấn đề lớn gì. Ngành giải trí cũng không phải nơi tốt lành gì, Thạch Hướng Thần có thể đạt được địa vị như ngày hôm nay thì làm sao có thể là người bình thường cơ chứ? Một người có dã tâm và trí tuệ kiệt xuất, làm nên cơ nghiệp lớn từ hai bàn tay trắng như ông ta làm sao có thể để ý một đứa con đã chết rồi cơ chứ.
Nhưng Thạch Lập Khải không những đắc tội với Diệp Thành mà suýt chút nữa đã làm liên lụy đến cả Lăng Vân và nhà họ Thạch, đây là điều mà Thạch Hướng Thần không thể nhẫn nhịn.
Con trai chết rồi còn có thể sinh tiếp, nhưng Lăng Vân mà bị hủy thì Thạch Hướng Thần sẽ ngay lập tức từ một ông chủ lớn của ngành giải trí biến thành một kẻ ăn mày, như thế so với giết ông ta đi còn thống khổ hơn.
“Không được, bằng này không đủ để làm dịu cơn giận dữ của Diệp Tiên sư”.
Thạch Hướng Thần hai mắt sáng ngời, ông ta đang tự hỏi bản thân, nếu có người dám ép mình quỳ xuống, nhảy xuống thuyền và bơi vào bờ, ông ta chắc sẽ hận đến nổi diệt sạch cả nhà đối phương, làm sao mà chỉ giết có một người cơ chứ?
“Xem ra tôi phải đích thân đi xin lỗi Diệp Tiên sư, chính là Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường, nếu lần này có thể hòa giải được thì không những có thể hóa giải kiếp nạn này mà còn có được cơ hội ngàn năm có một trong đời nữa”.
Thạch Hướng Thần có không ít thủ đoạn để vỗ về đám nhà giàu, cái khác không nói, những nữ minh tinh của ông ta chọn ra bất kỳ người nào cũng sẽ làm rung động các trang mạng và các tòa soạn lớn, bọn họ đều có thể phục vụ cho các gia tộc lớn kia một cách vô cùng thoải mái.
“Chỉ là kẻ đặc biệt như Diệp Tiên sư, dạng phụ nữ son phấn thô tục bình thường khẳng định sẽ không đặt vào mắt, chỉ có cô ta là còn được”.
Người phụ nữ trong suy nghĩ của Thạch Hướng Thần đương nhiên là nữ thần quốc dân Đỗ Uyển Uyển, người phụ nữ này để có thể đạt được mục đích, cả cha lẫn con đều quyến rũ, mà dựa vào nhiều loại âm mưu thủ đoạn khác nhau khiến cho hai cha con Thạch Hướng Thần và Thạch Lập Khải đều bị cô ta mê hoặc đến quên cả trời đất.
Ngay cả cậu chủ nhà họ Khổng ở Yên Kinh - Khổng Gia Minh muốn thì ông ta cũng tiếc không nỡ cho, nhưng đến thời khắc sống chết này rồi thì không suy nghĩ được nhiều như thế.
Thạch Hướng Thần thầm hạ quyết tâm, vẫy tay với cấp dưới ở bên cạnh: “Đi, đi gọi Đỗ Uyển Uyển đến đây”.