"Hừ, Diệp Thành, tôi đã được mọi người giao phó rồi. Nếu anh dám mập mờ với những người phụ nữ khác, tôi chắc chắn sẽ nói lại với mọi người đúng như sự thật".
Thái độ của Aokawa Sakura với Diệp Thành khác những cô gái khác, có lẽ là để tỏ rõ sự thanh cao thoát tục của bản thân cô ta. Rõ ràng trong lòng cô ta vô cùng sùng bái thực lực mạnh mẽ của người đàn ông này, nhưng trông biểu hiện bên ngoài thì lại vô cùng lạnh nhạt.
Diệp Thành lạnh nhạt nói: "Tùy cô, dù sao ở đây tôi cũng chẳng quen biết cô gái nào".
Aokawa Sakura hừ lạnh, nói: "Hừ, anh cứ bốc phét đi. Đàn ông có tiền rồi đều trở nên hư hỏng, người vừa có tiền vừa có sức mạnh như anh không hư hỏng mới là lạ đó".
Hai người đang nói thì thấy một cô gái quyến rũ thân hình nóng bỏng, mặc đồ sang trọng thời thượng bước xuống khỏi chiếc siêu xe. Bên cạnh cô ta còn có một thanh niên cao lớn đẹp trai.
Cô gái đó nhìn lướt qua Diệp Thành, mắt sáng rực lên, cô ta hô lên vui mừng: "Diệp Tiên sư, tôi là Đỗ Uyển Uyển đây".
Nói xong cô ta liền đưa theo thanh niên kia đi đến trước mặt Diệp Thành, nét mặt vui vẻ.
"Đỗ Uyển Uyển?", Diệp Thành hơi sững ra, sau đó gật đầu.
Anh đã nhớ ra cô gái này là ai rồi, chính là ngôi sao nổi tiếng từng gặp một lần vài ngày trước, cô ta còn từng mưu đồ quyến rũ anh trên du thuyền Phú Quý Hoàn. Không ngờ anh vừa mới nói chẳng quen biết cô gái nào ở đây thì đã chui ra một người.
"Không ngờ anh cũng đến đây tham gia tiệc rượu này, đúng là duyên phận". Đỗ Uyển Uyển chắp hai tay lại, cười khẽ, nhìn vô cùng xinh đẹp đơn thuần.
Diệp Thành không nói gì, anh không muốn có quan hệ gì với người phụ nữ quyến rũ này. Phải biết là Aokawa Sakura đang đứng bên cạnh lén lút ghi âm đấy, cô gái này còn nghĩ mình che giấu tốt lắm, nhưng đâu có thể thoát được khỏi thần niệm của Diệp Thành?
Người đàn ông đẹp trai đứng cạnh Đỗ Uyển Uyển nhìn lướt qua Diệp Thành, ánh mắt xẹt qua sự khinh thường.
Lúc này Diệp Thành đã biến trở về khuôn mặt bình thường. Bởi dù sao khuôn mặt của thân thể Hải Hoàng Lưu Ly quá tuấn mỹ và khoa trương, hơn nữa cũng có rất nhiều người biết. Có thể sẽ có người cảm thấy đi trên đường được người ta nhận ra rồi ngưỡng mộ sùng bái là chuyện vô cùng đã, nhưng đối với Diệp Thành thì anh không muốn chỉ đi ra cửa thôi cũng náo loạn ồn ào như vậy.
Tuy rất khinh thường Diệp Thành nhưng khi thấy Đỗ Uyển Uyển nhìn thấy Diệp Thành thì ánh mắt tỏa sáng hết cả, người đàn ông liền nhíu mày, giơ tay ra nói: "Xin chào, tôi tên là Đồng Tử Chân, người Ma Đô".
Đỗ Uyển Uyển đứng bên cạnh liền giới thiệu: "Diệp Tiên sư, đây là phó chủ tịch của tập đoàn Đồng Bảo ở Ma Đô, là nhà đầu tư lớn của bộ phim điện ảnh lần này của đạo diễn Thạch".
Đồng Tử Chân vốn nghĩ rằng khi tên gia tộc mình được thốt ra thì hai người kia đều sẽ kinh ngạc, không ngờ cho dù Diệp Thành hay là Aokawa Sakura, sắc mặt đều không hề thay đổi.
Nhà họ Đồng ở Ma Đô, người sáng lập tập đoàn Đồng Bảo, chuyên kinh doanh các thứ đồ xa xỉ, vốn có quan hệ sâu với giới giải trí. Anh ta không phải loại cậu ấm ăn chơi như Thạch Lập Khải, cho dù Thạch Hướng Thần ở đây thì cũng chỉ có thể ngang hàng phải vế với anh ta.
Nhưng Diệp Thành và Aokawa Sakura, một người đường đường là Tiên Đế, một người là cô chủ của tập đoàn Aokawa, họ đâu có coi gia tộc như thế này ra gì?
Thấy sắc mặt Diệp Thành không thay đổi, đôi mắt Đồng Tử Chân xẹt qua sự giận dữ, đang định nói gì đó thì điện thoại lại vang lên, là cuộc gọi của Đường Thi Vũ hỏi Diệp Thành đã đến nơi chưa.
Diệp Thành bắt đầu xuất phát, nói: "Đi thôi, đừng để mọi người sốt ruột".
"Vâng".
Aokawa Sakura tất nhiên theo sát sau, hoàn toàn ngó lơ Đồng Tử Chân và Đỗ Uyển Uyển, họ đẩy cửa đi vào trong đại sảnh.
Đồng Tử Chân đứng phía sau, khóe mắt giật giật, nụ cười trên mặt đã cứng đờ.
Đỗ Uyển Uyển vội nói: "Cậu chủ Đồng, anh Diệp là người có thân phận vô cùng tôn quý ở Yên Kinh, cho dù chủ tịch của công ty chúng tôi - đạo diễn Thạch cũng vô cùng kính trọng anh ấy. Chắc anh ấy có việc gấp thôi".
"Hừ".
Đồng Tử Chân hừ một tiếng, vẫn chưa hết giận. Anh ta vốn muốn phô bày sức mạnh và địa vị của gia tộc mình, hoàn toàn áp đảo Diệp Thành. Nhưng không ngờ Diệp Thành hoàn toàn không quan tâm đến anh ta, điều này làm cậu ấm kiêu ngạo này không thể chấp nhận được.
"Cô Đỗ, chúng ta không cần quan tâm đến họ. Tiệc rượu này không những có nhiều ngôi sao và đạo diễn tên tuổi mà còn có tầng lớp thượng lưu thực thụ ở Yên Kinh tham gia, nhà họ Từ hay nhà họ Đạc đều cho người đến. Chúng ta đi vào đi".
Đồng Tử Chân nói với dáng vẻ tràn đầy phong độ. Anh ta nhìn lướt qua eo thon và mông vểnh của Đỗ Uyển Uyển, ánh mắt lóe lên sự hưng phấn. Một báu vật xinh đẹp hấp dẫn thế này, hơn nữa còn đang ở trong độ tuổi đẹp nhất đời người phụ nữ, một cái nhăn mày một nụ cười đều quyền rũ hớp hồn. Ánh mắt đẹp đẽ tựa có làn sóng chuyển động như yêu tinh hớp hồn con người.
Anh ta đã có ý định ra tay với nữ thần quốc dân này từ lâu rồi, nhưng vẫn luôn không có cơ hội gặp mặt. Lần này đạo diễn Thạch vì muốn lôi kéo nguồn tài trợ nên đã đặc biệt cho Đỗ Uyển Uyển tới Ma Đô mời anh ta đến Yên Kinh. Anh ta nhất định phải nắm bắt cơ hội này!
"Một tấm thư mời hướng thẳng đến giới lưu thực sự có lẽ có thể thu hút được cô ta".
Quả nhiên, Đỗ Uyển Uyển nghe vậy thì đôi mắt đẹp sáng rực.
Tuy cô ta được coi là ngôi sao hàng đầu ở trong nước nhưng vẫn còn cách khá xa so với giới thượng lưu thực sự. Nếu có thể bước chân vào giới thượng lưu, làm quen với một vài nhân vật nổi tiếng chốn hào môn thì sẽ nâng cao đẳng cấp của cô ta. Thậm chí sau này cô ta có thể kiếm một con rùa vàng nào đó, sống một cuộc đời xa hoa.
Làm ngôi sao dù sao cũng phải dựa vào tuổi trẻ, cho dù Đỗ Uyển Uyển đang nổi như cồn nhưng cũng phải bắt đầu tính đến những chuyện trước bốn mươi tuổi rồi.
"Nhưng mà..."
Cô ta nhìn bóng lưng Diệp Thành bằng ánh mắt không cam lòng. Tuy cô ta chỉ mới gặp Diệp Thành có một lần thôi nhưng uy thế khi Diệp Thành phất tay thôi đã giết được Thạch Lập Khải, ép Thạch Hướng Thần phải cúi đầu đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô ta.
Sau đó theo như sự thăm dò của cô ta, nghe nói Diệp Thành có bối cảnh vững chắc, chống lưng to, cho dù ở Yên Kinh này địa vị cũng ở trên cùng.
Một chỗ dựa như thế này, một chàng trai trẻ vừa có sức mạnh, lại thâm sâu khó lường. Nếu cô ta tóm được thì nửa đời sau của cô ta sẽ không cần phải lo nữa.
Quan trọng nhất là anh còn là chủ nhân của Aokawa Sayuri. Nếu anh không có điểm gì nổi bật thì sao có thể thu phục được một thần tượng nổi tiếng của Đảo Quốc như Aokawa Sayuri được?
Nhưng Đồng Tử Chân cũng là con rùa vàng hiếm có. Tập đoàn Đồng Bảo có sức ảnh hưởng rất lớn trong giới giải trí. Nếu có thể thông qua cậu Đồng để làm quen với mấy cậu ấm hào môn rồi câu được một anh nào đấy, cô ta có thể sống không ưu không lo suốt quãng đời còn lại.
Cô ta do dự một lúc, thấy Diệp Thành đã đi xa thì thở dài một hơi, gật đầu đồng ý.
Được nhân viên phục vụ dẫn đi, đám người Diệp Thành đi thẳng vào hội trường. Aokawa Sakura quay đầu nhìn thì thấy ánh sáng lấp lamhs xung quanh rực rỡ, ánh sáng của sự xa hoa lập lòe không ngừng.
Vô số quý tộc và những nhân vật nổi tiếng đều ăn mặc chỉn chu đi thảm đỏ. Tiệc rượu này có tầm cỡ, mời không ít những người nổi tiếng của Yên Kinh và tầng lớp quản lý cấp cao của Long Đằng. Tuy phần lớn đều không biết vì sao lại tổ chức tiệc rượu nhưng vẫn nhao nhao lao vào.
"Ôi, lần trước khi tôi tham gia một bữa tiệc như thế này là lúc tôi mười tuổi". Aokawa Sakura nhìn xung quanh, thốt lên cảm thán.
Diệp Thành cười nói: "Sau đó cô liền bái Ito Musashi làm sư phụ, tu hành Gokui Shinken Ryu sao?"
Aokawa Sakura thở dài, vẻ mặt cô đơn: "Đúng vậy, tôi đã từng cảm thấy cả cuộc đời này của tôi sẽ dâng tặng cho Gội Shinken Ryu, nhưng không ngờ sư phụ tôi lại bị anh giết chết dễ dàng như vậy".
Diệp Thành nhún vai, nói: "Cái gì mà Gokui Shinken Ryu chứ, có gì hay ho đâu. Cô cứ học cho tốt Quỷ Tiên Kiếm Pháp mà tôi đã truyền cho là được, bước vào Thần Cảnh không thành vấn đề".
"Tôi...", Aokawa Sakura do dự một lúc, cố lấy dũng khí nói: "Nhưng thứ tôi muốn không chỉ như vậy, tôi khát khao công pháp mạnh hơn nữa để tôi có thể bước đến Huyền Tiên, thậm chí giống như anh, có công pháp vượt xa cả Huyền Tiên!"