Sau khi giải quyết xong chuyện giữa Đỗ Uyển Uyển và Đồng Tử Chân, Diệp Thành trò chuyện vài câu với Tần Sương rồi quay về núi Hồng Phong, hoàn toàn không quan tâm đến những tỷ phú thương nhân lại gần làm quen.
Đây là do tính cách của anh. Với sự kiêu ngạo lạnh lùng của anh, thà rằng bầu bạn với non sông đất trời cũng không thích những công danh lợi lộc chốn phàm tục trần thế.
Diệp Thành về phòng rồi nhàn nhã nằm đó. Chuyện của Đỗ Uyển Uyển cũng chỉ là chuyện nhỏ đối với anh, anh tin rằng sau ngày hôm nay cô ta cũng coi như đã có một tấm bùa hộ mệnh trong giới giải trí này, coi như là anh đáp trả lại cô ta vậy.
So với chuyện này thì càng khiến anh đau đầu hơn là làm sao để nâng cao tu vi. Sắp đến lúc linh khí khôi phục rồi, ít nhất thì cũng phải lên đến Kim Đan cấp cao thì mới có thể chuyên tâm tiếp đón linh khí phục hồi được.
"Xem ra đến lúc bế quan rồi".
Diệp Thành đang nghĩ thì đột nhiên nhíu mày, lệnh cho Aokawa Sakura đi mở cửa.
Người đứng ngoài cửa là Đường Tuấn Nghị của Đường Môn. Ông ấy trực tiếp dắt cả Đường Môn đến để đầu quân vào Sương Diệp Lâu, có thể nhận thấy được ý chí kiên định của ông ấy, thế nên Diệp Thành đánh giá ông ấy rất cao. Anh đứng lên nói: "Đường môn chủ, có chuyện gì sao?"
Đường Tuấn Nghị vội vàng đứng dậy, ôm quyền nói: "Tôi đã gia nhập Sương Diệp Lâu thì đã là đệ tử của Diệp Tiên sư rồi, thực sự không dám tự xưng là môn chủ".
Diệp Thành nhún vai, nói: "Không sao đâu, danh hiệu cũng chỉ là một cách gọi mà thôi. Có gì ông cứ nói đi".
Đường Tuấn Nghị cung kính nói: "Thực ra vãn bối đến đây là muốn hỏi, Tiên sư có hứng thú với Thiên Mệnh Linh Tuyền không?"
"Thiên Mệnh Linh Tuyền?"
Diệp Thành khẽ nhíu mày. Tuy anh đường đường là Tiên Đế, kiến thức uyên bác tựa sao trời biển rộng nhưng anh lại không hiểu lắm về những thứ mà các võ sĩ tự phát hiện tự đặt tên.
"Thiên Mệnh Linh Tuyền có tác dụng cực lớn đối với võ sĩ, thuật sĩ. Nghe nói những ai đã từng dùng Thiên Mệnh Linh Tuyền này nói rằng, chỉ cần uống một ngụm nước thần này thôi là tu vi sẽ tăng vọt, thậm chí có thể đột phá, cho dù là cơ thể chịu tổn thương gì cũng có thể chữa lành, cứ như ăn được nhân sâm ngàn năm vậy".
"Hửm?"
Vẻ mặt anh chợt khựng lại. Thứ này nghe có vẻ khá giống với nước linh tuyền chứa nguyên khí của Tinh Tà lão nhân để lại, nó vẫn ít nhiều gì có tác dụng với anh.
"Mời Tiên sư xem, đây là cảnh mà bộ phận trinh sát của Đường Môn chúng tôi phát hiện ở cánh đồng tuyết nơi Đông Bắc. Đây là ảnh, trong ảnh có thể nhìn rõ rằng cho dù ở trong cánh đồng tuyết, linh tuyền không hề bị đóng băng mà vẫn chảy như thường".
Đường Tuấn Nghị lấy ra một xấp ảnh để trước mặt Diệp Thành, giải thích: "Nhưng thứ quý giá như linh tuyền này sẽ thu hút các loại yêu ma quỷ quái canh giữ, bộ phận trinh sát của chúng tôi đã bị yêu ma kỳ lạ ở đó đột kích, thương vong nặng nề. Tôi đây không dám làm bừa, chỉ có thể xin Tiên sư ra tay".
Trên tấm ảnh là con sông băng lạnh lẽo trên đó có hoa tuyết bay đầy trời. Trên dòng sông băng đó, vạn vật đóng băng, có một dòng nước suối đang lặng lẽ chảy trôi, hoàn toàn không bị đóng băng, chảy liên tục không hề ngừng lại, cứ như ngân hà chảy xuống từ tận chín tầng trời.
Diệp Thành nhìn lướt qua dòng suối này thì vẫn không biểu cảm, nhưng khi nhìn thấy cái cây non đằng sau dòng suối và đóa hoa màu đỏ nở rộ trên cái cây non đó thì sắc mặt anh không khỏi thay đổi, điên cuồng kêu lên trong lòng:
"Bích Huyết Chân Linh Thất Diệp Hoa!"
Xấp ảnh này không được rõ nét lắm, dù sao cũng được chụp trong cánh đồng băng lạnh lẽo âm mấy chục độ. Hơn nữa người chụp bị thu hút bởi dòng suối trong vắt kia, không hề để ý đóa hoa không bắt mắt bên dòng suối.
Bích Huyết Chân Linh Thất Diệp Hoa là linh hoa thượng phẩm, sinh trưởng ở nơi cực kỳ giá lạnh, nơi nào không có linh tuyền linh mạch thì không thể nào có loài hoa này xuất hiện. Hoa này cứ ba trăm năm sẽ nở một lần, trong đó có chứa chân nguyên tinh thuần. Sau khi hoa nở hoàn toàn, người tu tiên cảnh giới Tu Thể dùng nó thì sẽ vào thẳng cảnh giới Kim Đan, tu vi tăng vọt. Kể cả tu sĩ cảnh giới Kim Đan mà ăn vào cũng sẽ có tác dụng lớn.
Quan trọng nhất là năng lượng mà nó chứa đựng vô cùng ôn hòa, ngay cả người bình thường cũng có thể chịu được, đây là báu vật hiếm có khó tìm.
Đây chắc chắn là linh hoa mạnh nhất mà Diệp Thành từng thấy trên Trái Đất. Nếu Tiêu Nghĩa Tuyệt có được vật này thì hoàn toàn không cần phải khổ công tu luyện trăm năm mà có thể trực tiếp bước vào Huyền Tiên.
Nhưng thứ Diệp Thành coi trọng là linh khí chân nguyên tinh thuần được chứa đựng bên trong đóa hoa này. Đây là một trong những nguyên khí quý giá nhất dưới Tiên Thiên, có thể tu bổ cơ thể, nâng cao tu vi, bồi dưỡng thần niệm, gần như không gì là không thể.
"Nếu có thể có được Bích Huyết Chân Linh Thất Diệp Hoa thì không chỉ tu vi tăng vọt mà thậm chí có thể khiến cho thân thể Hải Hoàng Lưu Ly tiến thêm một bậc, chạm đến cảnh giới cao hơn cũng không phải không thể".
Đôi mắt Diệp Thành hiện lên sự vui mừng. Đây đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, Đường Tuấn Nghị tới thật là đúng lúc.
"Xem ra là do đây là nơi ít người đặt chân đến, nằm ở cánh đồng băng cực kỳ giá lạnh, lại còn có linh mạch linh tuyền nên mới có thể khiến cây Bích Huyết Chân Linh Thất Diệp Hoa này sống đến tận ngày hôm nay".
Diệp Thành xoa cằm lướt nhìn về phía dòng suối trong vắt trên ảnh. Anh không cần nhìn cũng biết đây không phải là Thiên Mệnh Linh Tuyền gì cả mà là nơi linh mạch hội tụ.
Linh khí khổng lồ ngưng tụ ở đó, cuối cùng hóa thành dòng nước, giống như dòng linh tuyền mà Diệp Thành thấy trong động phủ của Tinh Tà lão nhân vậy. Cũng chỉ có linh mạch cuồn cuộn như vậy mới có thể nuôi dưỡng nên linh hoa thượng phẩm như Bích Huyết Chân Linh Thất Diệp Hoa.
"Tiên sư có ý kiến gì đối với việc này ạ?", Đường Tuấn Nghị dè dặt đứng cạnh hỏi.
"Quả thực là Thiên Mệnh Linh Tuyền, hơn nữa rất có hiệu quả với việc tăng tu vi. Nếu dùng lâu dài thì thậm chí còn có thể đột phá Thần Cảnh". Diệp Thành thầm hân hoan trong lòng nhưng ngoài mặt lại không biểu cảm, anh lạnh nhạt nói: "Ông đưa xấp ảnh này cho tôi xem là muốn tôi tham gia cùng sao?"
"Đúng vậy thưa Tiên sư".
Đường Tuấn Nghị ôm quyền, vẻ mặt hân hoan.
Vốn ông ấy không dám chắc, cứ nghĩ là suối nước nóng dưới lòng đất. Bộ phận trinh sát phải lập lời thề son sắt ông ấy mới nửa tin nửa ngờ.
Nhưng Diệp Thành nói thế làm ông ấy không còn nghi ngờ nữa. Bởi Diệp Thành chính là cường giả mạnh nhất danh xứng với thực của Hoa Hạ, thậm chí khắp thế giới này cũng không mấy ai đấu lại được anh. Đặc biệt là câu "có thể đột phá Thần Cảnh" đã đốt cháy ngọn lửa trong tim Đường Tuấn Nghị.
"Diệp Tiên sư, những tấm ảnh này đều là do bộ phận trinh sát của chúng tôi liều chết chụp lại".
Đường Tuấn Nghị vừa chỉ vào ảnh vừa giới thiệu:
"Theo như họ nói thì bên đó có yêu ma tụ tập. Họ vừa chụp ảnh xong thì đã bị yêu ma đuổi đánh khắp dọc đường, chỉ có một nhóm nhỏ là thoát được. Sau chuyện đó tôi cũng từng phái hai tốp đi nhưng vẫn bặt vô âm tín. Nhưng nếu Diệp Tiên sư có thể đi cùng tôi thì cho dù có bao nhiêu nguy hiểm cũng không là gì với Diệp Tiên sư".
"Bảo vật quý hiếm tất nhiên sẽ có yêu ma canh giữ, đó là chuyện rất bình thường".
Diệp Thành lạnh nhạt đáp, anh híp mắt nhìn Đường Tuấn Nghị: "Nói trước nhé, nếu muốn tôi ra tay thì phần nước thần đó ít nhất phải chia cho tôi một nửa, và cả cây linh hoa bên dòng suối cũng phải thuộc về tôi".
"Được ạ!"
Đường Tuấn Nghị không hề do dự, đồng ý ngay tắp lự.