Một luồng gió thổi xẹt qua, xẹt ngang khoảng hơn ba trượng, xé toạc cả người Phạm Bưu thành hai mảnh. Đôi mắt Phạm Bưu vẫn trợn to, như thể không tin được cô gái xinh đẹp trông có vẻ yếu đuối kia lại ra tay giết người.
“Giết, giết người rồi?”
Đám người ở xung quanh đều chết lặng cả người, có một người phụ nữ lá gan nhỏ đã không chịu được trực tiếp ngồi bệt ra sàn nhà kinh hãi hét lớn.
Aokawa Sayuri sau khi vụt ra một roi liền tiện tay thu lại vũ khí mà trên người không hề dính một chút máu tươi nào. Nhưng mọi người ở đây không có một ai dám xem thường cô gái tưởng như yếu đuổi nhu nhược này nữa.
“Cô dám giết con trai tôi!”
Phạm Trường Tân trợn muốn nứt toạc cả mắt, chỉ vào Aokawa Sayuri gào thét điên cuồng.
Lúc này lại nhìn thấy Thẩm Thiên Lâm cúi đầu bái lạy, hoảng sợ nói: “Xin tiên tử bớt giận, xin chuyển lời cho Diệp Tiên sư. Nhà họ Thẩm chúng tôi nhất định hoàn thành mệnh lệnh của Tiên sư, tuyệt đối không có nửa điểm sai sót”.
“Hừ”.
Aokawa Sayuri hừ lạnh một tiếng, trực tiếp quay người rời đi.
Phạm Trường Tân hốt hoảng bước tới, không dám tin nói ra: “Cậu ơi, cô ta giết con của cháu, sao cậu lại để cho cô ta rời khỏi cơ chứ?”
“Bốp!”
Không ngờ được rằng Thẩm Thiên Lâm trực tiếp tát cho gã một cái, khiến cho đầu gã trực tiếp biến thành cái đầu heo, mặt mũi sưng vù.
“Cậu à?”
Phạm Trường Tân ngẩn ngơ cả người.
Gã nhìn về phía Thẩm Thiên Lâm với vẻ mặt không dám tin, lại thấy Thẩm Thiên Lâm sắc mặt tái nhợt, nói: “Đừng gọi tôi là cậu nữa, tôi không có đứa cháu trai nào như anh cả. Còn không mau quỳ xuống xin lỗi cậu Tương? Sau đó ngoan ngoãn mà cút khỏi Hoa Đông, nếu không ai cũng không bảo vệ nổi cho mạng sống của cả nhà anh đâu”.
Đám người xung quanh đều hoang mang không biết vì sao, chính hai vợ chồng nhà họ Tương cũng sững sờ, không hiểu vì sao sự việc này lại xoay chuyển nhanh như thế.
“Người bạn kia của Tuấn Lam có thân phận như thế nào? Không những có một người hầu có thủ đoạn đáng sợ, mà chỉ nói một câu thôi đã khiến cho người thuộc tầng lớp phía trên nhà họ Thẩm phải đứng ra bảo vệ nhà họ Tương chúng ta cơ chứ?”
Tương Chính Thanh trong lòng chấn động vô cùng, từ cách xưng hô của Phạm Trường Thanh có thể nhìn ra được quan hệ thân thiết của gã với Thẩm Thiên Lâm. Nhưng Thẩm Thiên Lâm lại trở mặt không nhận người, rõ ràng là sợ hãi người đứng đằng sau Aokawa Sayuri kia.
“Thật sự phải quỳ sao?”
Phạm Trường Tân lúc này cũng phát hiện ra điều gì đó không ổn, hai mắt đỏ ngầu nói ra.
“Anh không quỳ thì chết đi”.
Thẩm Thiên Lâm hừ lạnh nói: “Đừng mong chờ may mắn gì, vị đại nhân đó đã chuyển lời rồi thì đừng nói Hoa Đông, cho dù là tìm cả Hoa Hạ này cũng không có ai dám nói chuyện thay anh đâu”.
Lời này làm cho Phạm Trường Tân run lên bần bật, gã biết cậu của mình trước nay chưa bao giờ nói dối. Thật sự là đắc tội nhân vật lớn, nghĩ đến đây trong lòng Phạm Trường Tân không còn ôm tâm lý ăn may nữa.
“Cộp!”
Phạm Trường Tân quỳ xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lúc trước là tôi sai, xin cậu Tương hãy tha thứ cho tôi”.
Cố Tuấn Lam đứng đó, vẻ mặt liên tục biến đổi thất thường, trong mắt hiện lên một tia sáng phức tạp, mãi mới nói: “Tôi họ Cố, đứng lên đi, hy vọng sau này ông hãy sống cho tốt”.
Phạm Trường Tân lồm cồm bò dậy, xấu hổ quay đầu bỏ đi, những người phía sau gã sợ tới mức khiêm tốn lủi thủi chạy theo sau.
Mọi người xung quanh không dám nói một lời nào, người nhà họ Tương đều có ánh mắt phức tạp, một lúc lâu sau, Tương Chính Thanh mới chầm chậm nói ra: “Tuấn Lam, người bạn kia của con có phải nhân vật lớn từ bên ngoài vào đúng không?”
Tuy rằng Tương Chính Thanh nói hơi mơ hồ, nhưng Cố Tuấn Lam hiểu ý tứ của ông ta. Sắc mặt cậu ta cứng đờ không nói ra lời, mà khi Tương Uyển Như đang định trả lời thì đột nhiên có một trận náo động lớn từ trong đại sảnh.
Thẩm Hàm Lâm đi theo sau Thẩm Thiên Minh từ tầng hai từ từ bước xuống.
“Điểm nhấn của buổi tiệc cuối cùng cũng đến rồi”. Mọi người đều sáng mắt lên nhìn về phía trước.
Bọn họ đến buổi tiệc của nhà họ Thẩm không phải để ăn uống gì mà là muốn xem rốt cuộc nhà họ Thẩm đang định chơi trò gì.
Phải biết rằng nhà họ Thẩm hai năm nay nhìn qua thì vô cùng mạnh mẽ hưng thịnh, nhưng thực ra bọn họ như ngồi trên đống lửa, không biết bao nhiêu người muốn nhằm vào bọn họ, muốn cắn xuống một miếng thịt của nhà họ Thẩm, chỉ là có băn khoăn và kiêng dè nên mới không ra tay mà thôi.
“Các vị, lần này muốn mời mọi người đến là bởi vì nhà họ Thẩm chúng tôi có một vị khách vô cùng tôn quý đến. Cho nên nhà họ Thẩm tổ chức buổi tiệc này là muốn các vị được yết kiến vị khách quý này”.
Thẩm Hàn Lâm nói to, cặp lông này thường ngày luôn nhăn lại của anh ta hôm nay lại giãn ra, thậm chí hai mắt lóe lên sự kiêu hãnh và tự hào.
“Yết kiến?”
Có người không nhịn được cười trào phúng.
Từ này dùng đến để chỉ những người muốn gặp mặt hoàng đế, vua của một nước mới dùng. Hoa Hạ bây giờ còn ai đáng để những người ở tầng lớp thượng lưu có quyền có thế này cung kính gọi như thế chứ?
Người đàn ông trung niên sững sờ không nói nên lời, quả óc chó mà ông ta quen thuộc hơn ba mươi năm rơi xuồng dưới đất mà ông ta cũng không có chút phản ứng nào, cả người đều thẫn thờ không nói nên lời.
“Diệp Tiên sư, người này từ đâu đến thế, chắc không phải là một thầy bói chứ?”
Tương Chính Thanh vô cùng khó hiểu, ông ta quay đầu lại nhìn, phát hiện vẻ mặt của mọi người đều hiện lên sự kinh ngạc.
Nhiều người cau mày, cảm thấy nhà họ Thẩm chuyện bé xé ra to. Càng nhiều người lắc đầu cười lạnh, cho rằng nhà họ Thẩm không còn cách nào khác mới bất đắc dĩ ra hạ sách này.
Đúng lúc có người định chế giễu thì đột nhiên nghe thấy một tiếng cảm thán: “Tôi nghe nói hai ngày trước ở Yên Kinh, trên núi Minh Nguyệt có một người ép Tần Tư Long phải quỳ xuống, hình như người đó gọi là Diệp Tiên sư thì phải!”
Lời này vừa truyền ra, nhất thời làm cho mọi người ở đây sôi nổi hẳn lên, nhiều người biết được thông tin này đều hai mắt trợn trừng, kinh ngạc hét lớn:
“Cái gì? Chính là Diệp Tiên sư giết thiếu chủ của Cổ Kiếm Môn kia ư?”
“Chính là anh ấy, nghe nói anh ấy thậm chí còn tiện tay giết luôn một vị tổ sư của Cổ Kiếm Môn nữa?”
“Trời đất ơi, nhân vật lớn như thế này sao lại đến Hải Thành chúng ta thế? Thật sự là rồng đến nhà tôm đấy, mặt mũi của nhà họ Thẩm thật lớn mà, có thể mời được Diệp Tiên sư đến đây”.
“…”
Khi hầu hết mọi người còn đang không hiểu gì, một nhóm người đã tiến lên phía trước, nghiêng người trước mặt Diệp Trần, cung kính cúi đầu chào.
Thậm chí một số gia chủ của các gia tộc lớn ở Hoa Đông còn ngồi chưa được bao lâu, vừa cầm chén trà lên định uống, lúc này cũng nhanh chóng quăng chén trà trong tay đi leo cầu thang chạy nhanh xuống tầng một, còn liên tục hét lớn:
“Nhanh nhanh nhanh, nhanh chóng theo tôi đi chào hỏi Diệp Tiên sư”.