Tô Như Sương lo lắng đến mức nhảy dựng lên, suýt chút nữa muốn bổ đầu của Diệp Thành ra xem trong đầu của anh có phải được làm bằng đá hoa cương hay không, sao lại cứng đầu đến thế. Còn Chu Vân thì hai tay ôm ngực cười lạnh, ở bên cạnh quan sát.
“Đây là tình huống gì thế này?”, Diệp Thành nhìn kĩ cổng trời ở trên cao, thản nhiên hỏi một câu.
Tô Như Sương tuy rằng có chút lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn trả lời: “Trong đó là động phủ của Vạn Độc Ma Quân, Ma Quân ở trong không trung tìm ra một động phủ nhỏ, sau đó tạo ra một cổng trời nối trực tiếp với động phủ. Nếu không có tu vi Kim Đan thì không thể đi vào động phủ được. Các thiên tài và lão tổ của gia tộc chúng tôi đều đã tiến vào rồi. Trong đó sắp biến thành một bãi chiến trường chết chóc rồi, anh đừng nên vào thì hơn”.
“Diệp tiền bối cẩn thận, tu vi không đủ mà tiến vào thì gần như là chết chắc đấy”. Chu Vân ở bên cạnh khinh thường cười đểu.
Diệp Thành không trả lời, chỉ mỉm cười với Tô Như Sương rồi nhảy lên không trung, bay thẳng vào trong cổng trời. Lúc này ở phía xa đột nhiên có một luồng ánh sáng màu xanh lam lao nhanh tới với tốc độ khủng khiếp, như một con rồng xanh đang nhảy múa trên bầu trời.
Nhìn thấy luồng ánh sáng màu xanh đó, Tô Như Sương mặt cắt không còn chút máu.
“Ai là Diệp Thành?”
Một giọng nói truyền tới cùng với luồng ánh sáng xanh làm chấn động cả bầu trời.
Ở dưới cổng trời, tất cả mọi người đều vô cùng kinh sợ.
Người mới đến khí thế quá kinh khủng, người còn chưa đến, khí thế đã mạnh mẽ truyền tới quét ngang qua không trung. Âm thanh vang dội truyền đi trong phạm vi mười dặm xung quanh, giống như sấm sét giáng xuống, thế giới như sắp sụp đổ, một số tu sĩ có tu vi kém mặt mũi tái xanh, run rẩy liên tục.
“Là Linh Phong Tử, là đệ tử chân truyền đứng đầu của Nho Phong Môn”. Có lão tổ Kim Đan chưa tiến vào động phủ, sắc mặt lúc này nghiêm trọng hẳn lên nhìn về phía tây.
Mỗi đời đệ tử của Nho Phong Môn có ba ngàn đệ tử, Linh Phong Tử lại có thể xếp ở vị trí thứ nhất, áp chế được cả ba ngàn đệ tử. Thiên phú và năng lực vô cùng xuất sắc đến mức làm cho trời đất cũng phải ghen tỵ.
Tư liệu mà Tô Như Sương để lại đưa cho Diệp Thành có ghi, Linh Phong Tử bảy mươi sáu tuổi đã đạt đến cảnh giới Kim Đan, “Thể chất Nho Phong Huyền Kim” đến cảnh giới Đại Thành, vượt qua tất cả các tông chủ đời trước. Khi giao thủ với rất nhiều thiên tài đích truyền của các tông môn, rất hiếm khi bại trận, ở cảnh giới Kim Đan gã gần như không có đối thủ, chỉ xếp sau thiên tài bậc nhất của các gia tộc lớn. Giờ đây, vị cao thủ tuyệt thế của Nho Phong Môn cuối cùng cũng đến rồi.
Tô Như Sương sắc mặt tái nhợt, trong lòng tuyệt vọng, bây giờ muốn đi thì đã không còn kịp nữa rồi.
“Ầm ầm!”
Tia sáng màu xanh lam tốc độ quá nhanh, giống như một chiếc máy bay chiến đấu bay xuyên qua không trung, đột nhiên hạ xuống mặt đất, có ba bóng người hiện ra.
Ba người có hai nam một nữ. người dẫn đầu mặc một chiếc áo bào màu xanh, vẻ mặt lạnh lùng, hai con ngươi sáng lấp lánh như đúc bằng kim loại, khí thế tỏa ra vô cùng mạnh mẽ. Một luồng thanh khí Kim Đan mạnh mẽ tỏa ra sau lưng của gã, như muốn bay lên không trung hóa thành mặt trời thiêu rụi mọi thứ, đó chính là Linh Phong Tử!
Mà hai người khác, một người có khuôn mặt lạnh lùng như trăng sao trên trời, tựa như tiên nữ trên tiên cung, Người còn lại thì vô cùng khôi ngô tuấn tú, trong mắt ánh lên ngọn lửa cháy hừng hực.
“Thanh Toàn tiên tử của Thủy Vân Cung và Đinh Tự Như của Bạch Diệm Tông?”
Vừa nhìn thấy hai người này, Tô Như Sương như rơi xuống đáy vực. Hai người này đều là đệ tử đích truyền mạnh mẽ nhất trong tông môn của mình ở thời đại này, tu vi cũng không kém Linh Phong Tử là bao, hơn nữa bọn họ còn là bạn tốt của nhau. Nếu chỉ có một mình Linh Phong Tử, Diệp Thành còn có thể chiến đấu một trận, thêm hai người nữa thì chắc chắn sẽ không còn đường thoát.
Đám người Chu Vân cũng nhìn ra manh mối, nhìn về phía Diệp Thành với ánh mắt khinh thường.
Ba đệ tử chân truyền của tiên môn đều có mặt, nhiều lão tổ Kim Đan vội vàng muốn tới chào hỏi một câu. Nhưng Linh Phong Tử căn bản không thèm quan tâm, ánh mắt nhìn về phía đám người đang ở đây:
“Tên Diệp Thành giết sư đệ của tôi đang ở đâu?”
Gã vừa nói ra lời này, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Diệp Thành đang ở đây. Ở trong phủ thành chủ, có rất nhiều người tận mắt chứng kiến Diệp Thành ra tay giết chết Lãnh Ngọc Long.
“Là anh giết chết Lãnh Ngọc Long?”
Linh Phong Tử cả người run lên, ba luồng ánh sáng xanh bắn ra từ trong mắt gã, mang theo sát khí gần như ngưng đọng thành thực thể. Sát khí bao trùm phạm vi gần trăm dặm quanh đây, có nhiều người tu tiên không chịu nổi, vội vàng lùi về phía sau, cảm thấy cơ thể như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo vô cùng.
“Đúng thế”.
Diệp Thành gật đầu, vô cùng bình tĩnh thản nhiên, không hề để ý người đến là ai.
“Tên nhóc cũng dũng cảm đấy, không lùi nửa bước trước Linh Phong Tử danh tiếng lẫy lừng, nếu truyền đi cũng đủ để danh tiếng vang xa khắp nơi rồi”.
Đinh Tự Như vỗ tay, lạnh nhạt cười khẽ, Bạch Diệm Tông của hắn tu hành Ly Hỏa Đồng Thuật thời thượng cổ, được mệnh danh là có thể soi sáng cả mặt trăng và mặt trời. Cặp mắt của hắn toát ra hỏa khí hừng hực như một cái lưới lớn có thể nhìn bao quát hết cả trời đất, không ai có thể thoát ra được.
“Sỉ nhục Nho Phong cũng chính là xúc phạm đến tôn nghiêm của các tông phái. Linh Phong sư huynh, có cần tiểu muội ra tay giúp huynh giết anh ta không”. Thanh Toàn tiên tử vô cùng cao quý thanh khiết, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, ngữ khí lạnh lùng coi thường hết thảy, nhìn Diệp Thành như nhìn một con kiến.
Hai người này đều có tu vi Kim Đan sơ kỳ. Thêm một Linh Phong Tử Kim Đan trung kỳ, cho dù là lão tổ nhà họ Tô có đến cũng chắc chắn phải chết.
Tô Như Sương trong lòng vô cùng lo lắng, lén lút hỏi Chu Vân: “Anh Chu, tôi biết anh ra ngoài như thế này, Chu thành chủ sẽ rất lo lắng, chắc chắn sẽ phái Ân Ttiên tử đi theo bảo vệ, anh có thể mời cô ấy ra tay giúp đỡ Diệp tiền bối được không?”
Chu Vân nghe được lời này, không nhịn được mà cười khinh thường nói: “Như Sương, cô bị làm sao thế, không nói thành Nam Ngọc không thể đắc tội với các tông môn, cho dù có thể, dựa vào cái gì tôi phải giúp đỡ tên họ Diệp ấy cơ chứ? Đừng quên là anh ta đã từng uy hiếp bố tôi đấy”.
Tô Như Sương nghe được lời này không nói gì nữa, chỉ là ngay lúc này Ân U Liên lại xuất hiện ở sau lưng của anh ta.
Đám người Tô Như Sương mặt mũi trắng bệch, điên cuồng chạy trốn khỏi đây, mà Chu Vân đã chạy được khá xa rồi.
Nhìn thấy thiếu chủ đã chạy đi khá xa, ánh mắt Ân U Liên nghiêm nghị, muốn bỏ trốn theo hướng ngược lại, tránh để Chu Vân bị thương, nhưng Kim Ngân Tử hừ lạnh một tiếng, phất tay chụp vào hư không, Chu Vân đã nằm gọn trong lòng bàn tay của ông ta:
“Cậu muốn chạy đi đâu đây? Cậu có thể chạy được đi đâu cơ chứ?”