“Ôi, một vị cường giả đứng đầu chưa đầy hai mươi tuổi, dựa vào thiên phú của cậu ta, chắc chắn có thể phá vỡ lời nguyền huyết mạch, tương lai nói không chừng có khả năng tiến vào Xuất Khiếu hậu kỳ, thậm chí là trở thành Thiên Quân cảnh giới Nguyên Anh nữa”.
Có một vị lão tổ Kim Đan thở dài nói.
“Hừ, cảnh giới Thiên Quân sao, khó khăn đến mức nào cơ chứ? Cho dù là lão tổ Chấn Thế của thất đại huyền môn cũng chưa chắc luyện thành, kể cả Nam Ly Vương được mệnh danh là kỳ tài tuyệt thế, Kim Đan tam phẩm cũng cách Thiên Quân còn xa lắm, nói gì đến một thằng nhóc chưa đến trăm tuổi cơ chứ”.
Cũng có người ngay lập tức bắt bẻ một cách khó chịu.
Mọi người đều gật đầu, Thiên Quân Nguyên Anh. Đó là trường sinh bất tử chân chính, cho dù là thất đại huyền môn cũng chưa chắc có, nói gì đến một tên nhóc Hoa tộc cơ chứ?
Trong khi mọi người đang ghen tị vô cùng, có một người đột nhiên xen vào: “Tôi nghe nói hình như năm đó Hoa tộc đã có một vị Thiên Quân tồn tại, gọi là Hiên Viên Đại Đế gì đó…”
Nghe vậy, mọi người ở xung quanh bỗng biến sắc:
“Im miệng!”
“Nói xằng nói bậy!”
“Đó chỉ là lời đồn mà thôi, chỉ một Hoa tộc bé nhỏ làm sao có Thiên Quân được?”
“…”
Các vị trưởng lão thế gia thi nhau quát mắng.
Người đó lập tức rụt đầu, không dám mở miệng tiếp. Chuyện đó là cấm kị trong cấm kị, bất kể tông môn thế gia nào cũng không được phép nhắc tới, hơn nữa còn ra sức ngăn cấm.
Lúc này, trong mắt trưởng lão của các tông môn, thế gia đều phủ một lớp sương mù.
Diệp Thành quật khởi khiến bọn họ nghĩ đến mấy nghìn năm trước, Hoa tộc ở thời kỳ phồn thịnh nhất, chèn ép giới tu chân. Chính là Hoa tộc đáng sợ được sự dẫn dắt của Hiên Viên Đại Đế mà có thể chém giết được cả Man tộc Xi Vưu!
Tô Như Sương ở bên dưới đài chợt phản ứng lại sau cơn vui mừng: “Hỏng rồi, đám người Lâm Quảng Lăng nhận ra Diệp tiền bối, bọn họ lén thông báo cho vương đình thì phải làm sao?”
Sắc mặt Thu Linh Nhi cũng trắng bệch, lúc này bọn họ mới nhớ tới bây giờ Diệp Thành còn là tội phạm truy nã lớn nhất của vương đình Nam Ly.
Những người khác cũng bừng tỉnh.
“Tên nhóc này đúng là muốn chết, gióng trống khua chiêng chiêu cáo thiên hạ như vậy, chẳng lẽ cậu ta coi vương đình Nam Ly là kẻ ngốc hay sao? Cậu ta có là nhân vật hàng đầu hiện nay thì đã sao? Ba đội cấm vệ Nhật - Nguyệt - Tinh của vương đình đã từng tiêu diệt danh môn thượng tông đấy!”
Thanh Mi Tiên tử cười nhạt lên tiếng, cô ta chưa quên lúc trước mình chủ động dụ dỗ mà người kia lại không nhìn lấy một cái, ngược lại đi liếc mắt đưa tình với một đứa xấu xí.
Một người phụ nữ như cô ta không thể chịu đựng được sự sỉ nhục này.
Lâm Quảng Lăng nhìn về phía Diệp Thành, trong mắt chứa sự thù hận. Hắn ta chuẩn bị rời khỏi đại lễ, tiết lộ tin tức cho vương đình ngay lập tức. Với khí phách của vương đình Nam Ly và Nam Ly Vương chắc chắn sẽ không tha cho Diệp Thành.
Tiết Mộng Ngưng nhíu mày, cuối cùng thở dài: “Nếu Diệp Chân Quân đã dám công bố thì hẳn là có phần chắc chắn… Huống hồ vương đình cũng không nên vì Nam Hiền mà đắc tội với một cao thủ hàng đầu đương thời”.
Tuy cô ta nói như vậy, nhưng ngữ khí lại không chắc chắn lắm.
Vương tộc Nam Ly trấn áp quần đảo Nam Ngọc mấy năm qua, nắm quyền sinh sát trong tay, thuận nghịch tùy tâm. Diệp Thành tước đoạt dòng máu của một vị hoàng tử vương tộc ở trước mặt mọi người, đó là khiêu khích vương tộc nghiêm trọng, vương đình chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Tiết Mộng Ngưng quay đầu lại, nhìn lướt qua thì phát hiện không có một sứ giả của châu phủ Bắc Bán Đảo hay vương đình Nam Ly nào, không khỏi kinh ngạc.
“Đáng lý ra ở đại lễ thăng cấp lên Chân Quân, cho dù đảo chủ Bắc Bán Đảo không đến cũng nên phái sứ giả đến chứ, đây là lễ nghi cơ bản nhất…”
Tô Như Sương và Thu Linh Nhi cùng xuất thân từ thế gia nhỏ, đương nhiên hiểu đạo lý trong đó, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.
Đại lễ Chân Quân vẫn đang được cử hành, đại lễ này sẽ kéo dài một ngày một đêm, có vô số trình tự lễ nghi phức tạp. Hiện giờ đang tiến hành đến giai đoạn Diệp Thành ngồi trong đại điện nhận lời chúc mừng của sứ giả.
“Nhà họ Lý ở Bắc Bán Đảo chúc mừng Diệp Chân Quân bước lên Xuất Khiếu, chúc Chân Quân pháp lực mãi tồn tại, tuổi thọ dài vạn năm, bất diệt cùng thế gian. Đặc biệt dâng tặng năm linh dược, ba linh tài, bảy nghìn linh thạch…”
“Nhà họ Hà ở Đông Bán Đảo chúc mừng Diệp Chân Quân…”
“Âm Dương Tông ở Tây Bán Đảo chúc mừng Chân Quân…”
Trong khi từng vị sứ giả của thế gia và thượng tông bái kiến Diệp Thành, dâng tặng lễ vật, trên bầu trời bỗng nhiên vang lên tiếng hô:
“Đảo chủ Bắc Bán Đảo Thương Lam Tinh đến thăm Diệp Chân Quân của Hoa tộc!”
“Sao Diệu Nhật Chân Quân và Thương đảo chủ lại đến đây thế kia? Các ông không thông báo cho Hoa tộc chúng tôi một tiếng, bằng không tộc chúng tôi chắc chắn sẽ ra ngoài thành ba mươi dặm nghênh đón hai vị Chân Quân đến thăm…”
Đại trưởng lão Hoa Thiên Lăng vội vàng tiến lên đón, tươi cười mở lời.
Diệu Nhật Chân Quân lại tiện tay đánh ra một chưởng, hóa thành cầu vồng trăm trượng, giống như ánh mặt trời chiếu rọi, đột ngột đánh lên người Hoa Thiên Lăng. Nếu không phải Diệp Thành búng ngón tay, phóng ra một lưỡi kiếm ánh sáng màu xanh cắt đứt luồng sáng cầu vồng đó thì Hoa Thiên Lăng đã bị đánh nát ở trên không trung.
Nhưng cho dù là vậy, Hoa Thiên Lăng cũng bị sức mạnh còn lại ảnh hưởng, lùi về phía sau mấy chục bước, sắc mặt trắng bệch, bị nội thương nhẹ.
Đám người Tiêu Thanh Vũ biến sắc, cầm kiếm tiến lên.
“Ông định làm gì?”