Nam Ly Vương tràn đầy tự tin nói xong, một tiếng rồng ngâm phóng thẳng ra từ hộp kiếm đằng sau lưng ông ta. Hóa thành luồng sáng kiếm chói lọi, giống như giao long bơi lội trên vùng trời, xé rách bầu khí quyển, phá vỡ biển mây.
Ánh kiếm bay lượn một vòng, vờn quanh Nam Ly Vương vô cùng thân thiết, giống như có linh tính vậy. Nam Ly Vương chắp hai tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng, tựa như thanh kiếm thần cắm thẳng vào bầu trời.
“Kiếm này tên Ly Biệt. Từ khi thua dưới tay người đó, ta đổi tên thành Nam Ly, nơi thần kiếm đi qua ắt khiến vạn vật đầu mình tách rời!”
“Từ khi ta rời khỏi Cổ Kiếm Môn, kiếm này chỉ ra khỏi vỏ ba lần. Lần đầu tiên là đánh bại Bắc Võ, giành được vương vị. Lần thứ hai là trảm thủy yêu vạn năm Bắc Hải, lần thứ ba là một kiếm san bằng các danh môn thượng tông”.
“Người đời đều cho rằng thực lực của ta và đám người Bắc Võ ngang nhau, nhưng họ lại không biết, làm sao mà thế hệ tu sĩ trên quần đảo Nam Ngọc hiện nay có đủ tư cách để sánh vai với đệ tử thất đại huyền môn ta được? Ta giết các người… một kiếm là đủ”.
Nói xong, Nam Ly Vương vươn tay nắm lấy ánh sáng kiếm chói lọi, đột ngột chém ra một kiếm.
“Xoẹt!”
Biển mây trăm dặm thoáng chốc vỡ tan trước kiếm này. Đám mây vô cùng vô tận bỗng xuất hiện một vết nứt khổng lồ. Ánh kiếm vươn thẳng lên cao, lại như thần kiếm cắt rời chín tầng trời, mọi sự vật trên khắp đất trời đều nứt ra trước một kiếm này.
Chiêu kiếm vừa tung ra, hàng vạn tu sĩ đồng thời biến sắc.
Rốt cuộc Nam Ly Vương mạnh đến mức nào? Có thể là ngoài Nam Ly Vương ra, không ai hiểu rõ. Chưởng môn của các danh môn thượng tông từng giao đấu với ông ta và cả Bắc Võ đại sư đều giấu kín như bưng.
Hôm nay tận mắt nhìn thấy một kiếm cắt ngang biển mây, mọi người mới thật sự hiểu được sự đáng sợ của Nam Ly Vương.
“Cổ Kiếm Môn à, đó là Thiên tông trong truyền thuyết, một trong thất đại huyền môn, vô cùng cổ xưa, nắm giữ công pháp mạnh nhất. Quần đảo Nam Ngọc chúng ta mãi mãi không thể tưởng tượng được những công pháp cao cường mà bọn họ có đâu”.
Trưởng lão Chính Khí Tông cảm thán, những người khác cũng trở nên im lặng.
So với Cổ Kiếm Môn - đạo chính thống trong truyền thuyết, ngay cả quần đảo Nam Ngọc to lớn cũng trở nên nhỏ bé. Cái khác không nói, chỉ một kiếm này của Nam Ly Vương đã đủ để chèn ép cả quần đảo Nam Ngọc phải khuất phục, san bằng các danh môn thượng tông.
“Anh hãy cẩn thận!”
Dao Nhi biến sắc, vội vàng hô lên. Ngay cả Ân U Liên vẫn luôn có lòng tin đối với Diệp Thành cũng hơi lo lắng.
Một kiếm này tựa như Ngân Hà từ chín tầng trời trút xuống, mênh mông vô tận, không thấy được nơi khởi đầu hay kết thúc. Mọi người không thể tưởng tượng đây là đường kiếm do con người chém ra, rõ ràng là thần tiên dùng một ngón tay rẽ đôi Ngân Hà.
“Đánh hay lắm!”
Trong mắt Diệp Thành chứa đầy ánh sáng kì diệu. Nơi Trung Phủ của anh, dây Khổn Tiên trên người ảo ảnh Minh Vương bỗng chốc đứt lìa trong nháy mắt, sức mạnh cuồn cuộn của Minh Vương tuôn ra ào ạt, suýt chút nữa làm nổ tung cơ thể xác thịt của Diệp Thành. Sức mạnh đó mạnh mẽ như vậy, rực rỡ như vậy, gần như muốn phá vỡ bầu trời.
“Mở!”
Diệp Thành hét to một tiếng, tóc đen tung bay.
Sau lưng Diệp Thành bỗng xuất hiện pháp tướng Minh Vương, bảo vệ anh chặt chẽ. Khi kiếm khí vạn trượng quét ngang tới, đánh vào sông đen Huyền Minh lập tức phát ra âm thanh lốp bốp.
Đầu tiên là từng hố đen đột nhiên xuất hiện, giống như cái miệng khổng lồ nuốt trọn vô số kiếm khí. Tiếp theo, Minh Vương vung kiếm xuống, chém ngang trời. Dưới sự chém giết của nó, kiếm khí xé rách bầu trời dần tan biến, cuối cùng không thấy đâu nữa.
“Đây là lĩnh vực gì vậy?”
Những người đứng xem chiến trợn tròn mắt.
Vì mỗi một vị đại tu sĩ Kim Đan Xuất Khiếu tu luyện công pháp khác nhau, cho nên họ đều có lĩnh vực sử dụng pháp thuật Kim Đan của riêng mình. Một khi lĩnh vực pháp thuật mở ra, tự thành một hệ thống thì có thể sử dụng thần thông tương tự. Nhưng hố đen khống chế không gian như của Diệp Thành thì họ chưa bao ngờ nghe tới.
“Ảo ảnh này… Lẽ nào là Minh Vương trong truyền thuyết?”
Anh Đông khẽ nhíu mày, Thiên Đế, Hải Hoàng và Minh Vương đều là thần trong truyền thuyết, trước nay chưa từng có công pháp hay huyết mạch liên quan xuất hiện. Lẽ nào tên Diệp Thành này… là vị thần Thượng cổ chuyển thế?
Đám đông không hiểu, nhưng Nam Ly Vương sau một kiếm không thành vẫn không hề sợ hãi.
“Thú vị đấy!”
Nam Ly Vương thờ ơ nói. Ông ta cong ngón tay, khẽ gõ lên ánh sáng kiếm chói lọi, giống như đang gảy đàn tỳ bà.
“Tinh tang!”
Mỗi một lần ông ta gõ vào, ánh sáng kiếm lại chia ra thành chín thanh kiếm nhỏ. Cuối cùng ông ta gõ liên tục chín cái, ánh sáng kiếm hóa thành chín chín tám mươi mốt thanh phi kiếm. Tám mươi mốt thanh phi kiếm này bay vù vù trên không trung dưới sự điều khiển của Nam Ly Vương, tạo ra chín đường kiếm thật dài, giống như Ngân Hà quét ngang trời, tiến thẳng về phía Diệp Thành.
“Xoẹt!”
Lôi Giao rít gào đằng sau lưng ông ta. Dưới sự tăng cường của kiếm khí và dòng máu Lôi Giao, không trung bị một kiếm của Nam Ly Vương bổ đôi, không gian đáng sợ nứt toác, vô số gió bão không gian thổi ra từ trong đó. Giữa đất trời một mảnh hỗn độn, nguyên khí thét gào, giống như thế giới đang sôi trào.
“Rầm!”
Diệp Thành đấm mạnh vào kiếm Ly Biệt.
Ảo ảnh Minh Vương không cam lòng mà gào thét phía sau Diệp Thành, sau đó nhanh chóng tan vỡ. Ngay cả Diệp Thành cũng không chịu nổi luồng sức mạnh ghê gớm này, cả người bay lùi ra sau. Lĩnh vực sông đen Huyền Minh xung quanh người anh cũng ầm ầm tan vỡ.
Một kiếm đánh lùi Diệp Thành!