Nét mặt Phong Thanh Hàn đanh lại. Ông ta đi từng bước về phía Diệp Thành, trên tay ngưng tụ từng chút đốm sáng, quát lớn: "Thằng khốn, mày muốn chết đúng không!"
"Người muốn chết là ông mới đúng!", Diệp Thành cũng hừ lạnh một tiếng. Anh híp mắt, định dạy dỗ tên này một trận nhớ đời.
Nhưng ngay lúc này, Nhập Hý lại đột nhiên chặn giữa hai người, thấp giọng nói: "Phong hộ pháp, anh Diệp, giờ kẻ địch đang ở ngay phía trước, bây giờ không phải là lúc tranh cãi mâu thuẫn nội bộ, mong hai người kiềm chế".
Tuy vai vế của Nhập Hý trong môn phái hơi thấp một chút nhưng lại là đệ tử cuối cùng của các chủ Dật Tiên các. Phong Thanh Hàn cũng không dám thẳng thừng làm trái ý cô ta, chỉ đành hừ lạnh, nói: "Nếu Nhập Hý tiên tử đã mở lời thì tôi sẽ giữ cho thằng nhóc này một mạng, dù sao thứ nhãi nhép này cũng không đáng để tôi ra tay".
Diệp Thành cũng thu lại địch ý, lạnh nhạt nói: "Thù lao của tôi đâu?"
Nhập Hý còn chưa nói gì thì Từ Đạc đã quát lớn: "Trong khoảng thời gian này chẳng có chuyện gì xảy ra cả, anh còn mặt dày mà đòi thù lao à? Biết điều thì cút mau! Cũng không chịu nhìn lại thân phận của mình, anh làm gì có tư cách ở lại trong căn phòng toàn những nhân vật máu mặt này?"
Diệp Thành chẳng buồn liếc hắn ta lấy một cái, chỉ nhìn chằm chằm Nhập Hý: "Thù lao của tôi đâu?"
Lúc này anh đã bực mình thật rồi. Nếu hôm nay không lấy được thứ mà mình muốn thì anh cũng không ngại giết chết ba người này ngay tại đây.
Nhập Hý bình tĩnh nói: "Anh Diệp yên tâm đi. Dật Tiên các tuyệt đối sẽ không nuốt lời chuyện đã hứa với anh".
Nói xong, cô ta lấy ra một hộp gấm rồi đưa qua. Nhưng lúc Diệp Thành giơ tay định cầm lấy thì một bóng dáng đột nhiên lóe qua giằng lấy cái hộp.
Phong Thanh Hàn cầm hộp gấm, cười lạnh nói: "Thằng nhãi, mày đâu có xứng để dùng thứ nguyên liệu quý giá như cỏ Liệt Dương này chứ".
Sắc mặt Nhập Hý thay đổi rõ ràng, cô ta vội nói: "Phong hộ pháp, người của Dật Tiên các luôn nói lời giữ lời. Đã đồng ý đưa nguyên liệu này cho anh Diệp thì sao có thể nuốt lời được?"
Phong Thanh Hàn vẫn ngoan cố: "Nhập Hý tiên tử, đây là nguyên liệu luyện đan quý hiếm trong môn phái, xưa nay nếu có thể tiết kiêm được thì luôn tiết kiệm, đâu có thể để thứ phàm phu tục tử này được lợi chứ. Tôi sẽ tự đi giải thích bên phía các chủ, cô đừng lo chuyện này nữa!"
Nhập Hý vừa tức vừa sốt ruột, nhưng nhất thời không nghĩ ra lý do gì để phản bác. Vai vế của Phong Thanh Hàn trong môn phái cao hơn cô ta nhiều, nếu hai người xảy ra xung đột thì rất khó nói Các chủ sẽ nghiêng về phía ai.
Thấy Nhập Hý cứng họng, Phong Thanh Hàn càng đắc ý. Ông ta cầm chiếc hộp gấm, quát lên với Diệp Thành: "Mày đã nhìn thấy chưa? Còn không mau cút đi, chẳng lẽ còn trông chờ bọn tao thương hại bố thí cho mày mấy xu lẻ à?"
"Soạt!"
Một bóng trắng xẹt qua, một loạt tiếng rồng ngâm chợt vang lên. Phong Thanh Hàn kinh hãi, trở tay định rút kiếm của mình ra. Nhưng một tiếng "bốp" vang lên, ông ta thấy tay mình đau đớn dữ dội, thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ liền rơi "leng keng" xuống đất!
Lúc này ông ta mới nhìn rõ, Diệp Thành cầm một cây roi dài bằng xương trắng. Vừa nãy, thứ khiến ông ta bị thương ắt hẳn là thứ này.
"Ranh con nhãi nhép, mày dám làm tao bị thương à!"
Phong Thanh Hàn nổi điên nhưng ông ta còn chưa kịp phản ứng thì một bóng trắng đã xẹt qua không trung, quấn lấy cổ ông ta treo thẳng lên.
Tâm trạng của Diệp Thành đang rất tệ, giọng điệu anh lạnh như băng: "Tôi nói lại một lần nữa, đưa thù lao của tôi đây!"
"Khụ khụ!"
Phong Thanh Hàn bị treo tới nỗi trợn trắng mắt, đâu còn khí thế huênh hoang khi nãy? Ông ta chỉ có thể ngoan ngoãn bỏ chiếc hộp gấm xuống.
Diệp Thành cầm hộp lên. Mở ra kiểm tra xong, anh chẳng buông nhìn đám người trong phòng lấy một cái, mở cửa định rời đi.
Phong Thanh Hàn được thả xuống vừa xấu hổ vừa tức giận, không kìm được mà quát lớn: "Tên họ Diệp kia! Mày đừng có ỷ vào có vũ khí tốt mà ngang ngược, có giỏi thì đấu một trận đàng hoàng xem nào!"
"Bốp!"
Một tia chớp bay sượt qua trán Phong Thanh Hàn, suýt nữa đốt cháy lông mày ông ta khiến ông ta sợ hết hồn, rụt đầu lại không dám nói gì nữa.
Ở phía xa xa, giọng Diệp Thành vang lên: "Bắt đầu từ bây giờ giao dịch kết thức. Mong là sau này các người gặp phải rắc rối gì thì đừng có đến tìm tôi".
Sắc mặt của đám người trong phòng rất khó coi. Phong Thanh Hàn và Từ Đạc vừa kinh ngạc vừa tức giận. Họ đang tràn đầy tự tin, cảm thấy mình có thể thay thế Diệp Thành, nhưng lại bị người ta vả cho một cái rõ đau ngay tại chỗ. Mà Nhập Hý thì rất bực mình việc hai người này hống hách ngang ngược. Vốn có một cơ hội tốt để tạo mối quan hệ với Diệp Thành, giờ bị làm hỏng rồi.
Phải biết là anh Diệp rất có khả năng sau này sẽ trở thành người có bản lĩnh luyện đan cực cao!
Diệp Thành vừa đi xuống dưới thì thấy Thẩm Minh Nhan vội vàng chạy đến, hỏi với vẻ lo âu: "Anh Diệp, anh không sao chứ?"
Diệp Thành lạnh nhạt nói: "Không sao, tôi đã lấy được cỏ Liệt Dương và sâm Chu Tử rồi, những chuyện xảy ra sau đó đều không liên quan đến tôi".
Thẩm Minh Nhan cố đoán ý anh từ nét mặt, cẩn thận nói: "Anh Diệp, nhà họ Thẩm chúng tôi quả thật không thể can thiệp vào chuyện tên Từ Đạc kia làm, không phải là..."
Diệp Thành gật đầu, nói: "Yên tâm đi, tôi không giận cá chém thớt đâu. Chỉ cần các người lo ổn thỏa việc vận chuyển trên sông, tôi có thể đảm bảo chắc chắn sẽ không thiếu pháp bảo đâu".
Lúc này Thẩm Minh Nhan mới thở phào, cô hỏi thăm dò: "Tối nay anh Diệp có rảnh không? Tôi tổ chức một bữa tiệc riêng tư ở khách sạn Hoàng Hậu, có mời khá nhiều cô gái xinh đẹp đến tham gia, nếu anh muốn..."
"Không có hứng thú".
Diệp Thành lạnh nhạt trả lời một câu rồi đi luôn. Lúc này anh đang vội trở về luyện đan, làm gì có thời gian đi tham gia tiệc?
Nhưng dường như ông trời cố ý muốn đối đầu anh. Ngay lúc anh sắp về biệt thự thì điện thoại anh reo lên.
Người gọi tới là Hạ Vũ Đình, giọng nói dịu dàng mềm mại của cô tràn đầy quyến luyến: "Diệp Thành, tối nay là sinh nhật em, anh... muốn tới đón sinh nhật với em không?"
Nói thật, nếu mà là cô gái khác đưa ra yêu cầu như thế vào lúc này, e là Diệp Thành sẽ phun ra một chữ "cút", nhưng chỉ có mỗi Hạ Vũ Đình là anh không thể nói thế được.
"Được, báo thời gian địa điểm cho anh".
"Tám giờ tối nay, ở trước cổng trường em".
Hạ Vũ Đình tươi cười hớn hở cúp máy, cô đang suy nghĩ nên làm gì với thế giới hai người thì thấy đám bạn cùng phòng của cô cười híp mắt đi vào.
"Vũ Đình, tối nay là sinh nhật em, chúng ta cùng tổ chức ăn mừng đi".
Người nói là chị lớn trong phòng, bình thường chị ấy rất quan tâm chăm sóc cô, thế nên nhất thời cô hơi khó mở lời.
"Chị Văn, tối nay em có hẹn rồi..."
Đáng tiếc là Hạ Vũ Đình nói như thể đang lẩm bẩm, đám bạn cùng phòng của cô chẳng hề nghe thấy, lúc này họ đang hưng phấn líu ríu với nhau.
"Chị Văn, chúng ta đi đây vậy?"
"Hì hì, nói ra các cô đừng giật mình nhé, đó chính là khách sạn Hoàng Hậu có tiếng lẫy lừng!"