Nghe anh nói vậy, Lưu Long Đào ngơ ngác đứng đó, cảm thấy trên đầu sau lưng toàn là mồ hôi. Sự buồn tè mãnh liệt ập đến, hai chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.
Mà lúc này trong phòng bao, sau khi hai người kia đi Tôn Tiêu Tiêu mới hưng phấn nhảy lên nhào vào lòng Diệp Thành, hưng phấn nói:
"Cảm ơn đàn anh!"
Đôi mắt cô ấy nhìn Diệp Thành long lanh ánh nước, dường như lại nhớ đến hồi cấp ba khi mình bị bọn côn đồ trong trường bắt nạt, Diệp Thành cũng đứng ra như vậy, cứ như hoàng tử cưỡi ngựa trắng từ trên trời giáng xuống, dạy dỗ cho đám bất lương kia một bài học. Cũng chính từ lúc đó, bóng dáng Diệp Thành đã khắc ghi sâu đậm trong lòng cô ấy, không thể nào xóa đi.
"Được rồi được rồi, đã lớn từng này rồi mà còn thế này hả. Mau xuống đi, giờ em là nữ thần quốc dân đấy, phải chú ý hình tượng".
Diệp Thành buồn cười, liền vỗ cái đầu nhỏ của Tôn Tiêu Tiêu, cười khẽ nói.
"Em không muốn. Ở Sương Diệp lâu anh có nhiều chị thích anh như thế mà còn không cho em ôm, sau này cơ hộp để gặp nhau sẽ càng ngày càng ít đi rồi".
Tôn Tiêu Tiêu nói, tâm trạng càng đi xuống.
Diệp Thành cũng im lặng, thầm than trong lòng. Hai người dù sao cũng là người của hai thế giới. Lần này anh sống lại cũng không phải vì Tôn Tiêu Tiêu mà tới.
Lúc này, một tiếng hô kinh ngạc đột nhiên phá vỡ sự yên lặng trong phòng bao:
"Ôi trời ạ, Diệp Thành rốt cuộc là ai vậy? Sao có thể khiến Lưu Long Siêu phải quỳ xuống cầu xin? Đó là cậu Lưu Long Siêu, cậu cả của nhà họ Lưu đấy, nhiều chuyện của công ty giải trí Đại Hữu đều so cậu Siêu quyết định. Mau nói, có phải là có cậu ấm hào môn hàng đầu nào đó chơi trò hoàng tử và cô bé Lọ Lem với Tôn Tiêu Tiêu không?"
Trình Xảo Xảo nhìn Diệp Thành với vẻ không tin nổi.
Là học viên của Học viện điện ảnh Yên Kinh, sao Trình Xảo Xảo có thể không biết sức mạnh của tên khổng lồ giới giải trí như công ty giải trí Đại Hữu. Có thể nói nếu công ty giải trí Đại Hữu muốn nâng ai lên thì đó là việc đơn giản như ăn cơm uống nước, ngay cả khủng long cũng có thể trở thành ngôi sao hot nhất Hoa Hạ.
Một người gần như là tung hoành ngang ngược trong giới giải trí mà lại phải quỳ xuống xin lỗi Diệp Thành, còn phải đồng ý những điều kiện không thể tin nổi. Trình Xảo Xảo vô cùng chấn động, không thể nào khống chế nổi.
"Có lẽ gã sợ tôi đánh gã". Diệp Thành nhướng mày, nói nửa thật nửa giả.
Trình Xảo Xảo tất nhiên không hài lòng. Cô ta ngồi xuống cạnh Diệp Thành, chuyển động cơ thể quyến rũ vô cùng của mình, bám lấy Diệp Thành để anh nói ra.
Ba người ở bên này nói chuyện sôi nổi một lúc rồi mới rời quán ăn. Diệp Thành đưa Tôn Tiêu Tiêu và Trình Xảo Xảo tới cổng học viện, để lại số điện thoại rồi mới đi.
Nhìn bóng dáng nhàn nhã đi xa của Diệp Thành, Trình Xảo Xảo chợt nhéo hông Tôn Tiêu Tiêu một cái, nói với giọng ghen tuông: "Con bé này, có bạn trai lợi hại như thế mà không nói cho mình".
"Phải rồi, đừng nói là anh ta có nhiều người tình như thế thật đấy nhé?"
Nói đến đây, sắc mặt Trình Xảo Xảo đột nhiên thay đổi.
"Là thật đấy. Mấy ngày trước tiên cung khổng lồ bay từ trên trời xuống được mọi người gọi là tòa thành thần thánh trên không trung, khiến vô số người quỳ bái, không phải cậu cũng thấy sao?"
Tôn Tiêu Tiêu u ám nói.
"Đúng vậy, nhưng sau này không phải nói đó là chiến lợi phẩm của Sương Diệp lâu sao? Chờ đã... Anh ta chính là chủ nhân của Sương Diệp lâu mà trên mạng đang bàn tán xôn xao ư?"
Trình Xảo Xảo che miệng, hít một hơi thật sâu.
Có một anh trai như thế này bảo vệ, cả thế giới này có ai dám làm khó Tôn Tiêu Tiêu cơ chứ. Từ nay về sau cô ấy có lẽ sẽ mặc sức tung hoành trong giới giải trí này...
"Haizz, nếu mình cũng có một anh trai như vậy thì có thế nào cũng phải bám đến cùng, mặc kệ anh ấy có bao nhiêu người phụ nữ đi chăng nữa".
Đôi mắt như hồ ly của Trình Xảo Xảo không ngừng quan sát Diệp Thành, gần như sắp chảy cả nước ra, cuối cùng mới trở nên ngoan ngoãn bởi ánh mắt lạnh lùng của Aokawa Sayuri.
Nhưng cô ta đã có ý định rồi, chỉ cần về ký túc xá là cô ta chắc chắn sẽ bám lấy Tôn Tiêu Tiêu để cô ấy giới thiệu Diệp Thành cho mình. Hì hì, chắc là một tên háo sắc thu nhận nhiều cô gái xinh đẹp như vậy sẽ không để ý việc có thêm một người là cô ta đâu!
Nhưng đáng tiếc là ý định của Trình Xảo Xảo không thể thực hiện được, bởi sau khi ở cùng với các cô gái vài ngày, Diệp Thành lại chuẩn bị cho chuyến đi mới.
Lần này mục đích của anh là Thần Đan Môn trong biên giới Hoa Hạ!
Thần Đan Môn tuy không nhiều cao thủ nhưng lại nổi danh luyện đan, người tu tiên ai mà không cần đan dược chứ, thế nên ngay cả những cao thủ của thất đại huyền môn gặp người của Thầm Đan Môn cũng phải ăn nói khách khí.
Mà tất nhiên Diệp Thành không coi trọng thuật luyện đan của họ mà là những vật liệu luyện đan quý giá đã được tích lũy hàng nghìn năm của họ!