Trong Thánh Thiên Cung dần ngưng tụ một luồng khí tức khổng lồ. Luồng khí tức này vô cùng mạnh mẽ, dường như hung thú Thái cổ đang thức tỉnh, bất cứ ai bước vào Thánh Thiên Cung đều vô cùng dè dặt cẩn thận, nhón mũi chân lên, sợ làm kinh động con cự thú này.
Khí linh không ra nam không ra nữ, dung mạo mờ ảo, đứng ở một góc, lặng lẽ quan sát. Một tháng, hai tháng, ba tháng… Nửa năm nhanh chóng trôi qua. Trong nửa năm này, Diệp Thành không hề xuất hiện, giới tông môn Thượng cổ dần khôi phục sự yên bình. Thẩm Minh Nhan và Ân U Liên là người đại diện của anh, quản lý giới tông môn Thượng cổ đâu ra đấy. Chỉ là rất nhiều người đang nghi ngờ Diệp Thành đã cướp đoạt quá nhiều tài nguyên. Ngày nào cũng có cả núi linh thạch được vận chuyển vào Thánh Thiên Cung, tòa Thiên Cung cao chọc trời kia như vực sâu không đáy, đang cắn nuốt mọi thứ của tông môn Thượng cổ. “Nếu các người muốn không ai bảo vệ khi kẻ địch ngoại vực đánh tới thì có thể không dùng tài nguyên của các người”. Tiêu Nghĩa Tuyệt lạnh lùng lên tiếng. Sau khi biết được, Diệp Thành đã nói chuyện về kẻ địch ngoại vực với Tiêu Nghĩa Tuyệt. Lúc này, vị trụ cột của Hoa Hạ này cũng đã như gặp phải đại địch, khiến cả Long Đằng bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Nửa năm nay tu hành, thực lực của lão ta cũng đã đạt đến cảnh giới Xuất Khiếu đỉnh phong, đặt chân vào hàng ngũ những thiên tài hàng đầu. Lúc này Tiêu Nghĩa Tuyệt lên tiếng, đương nhiên có một luồng uy thế vô hình. Có lẽ còn có người không tin, nhưng khí linh cũng đã đứng ra, lấy thân phận là chủ của Thánh Thiên Cung để chứng thực những lời lão ta nói. Mọi người trong giới tông môn Thượng cổ có lẽ có người vẫn không tin Tiêu Nghĩa Tuyệt, nhưng lại một lòng nghe theo khí linh. Món thần khí được Thiên Quân thượng cổ để lại chính là định hải thần châm trấn áp giới tông môn Thượng cổ, sao bọn họ lại không tin cho được chứ? Sau khi biết đến sự tồn tại của kẻ địch ngoại vực, và chứng kiến sự hung tàn của bọn chúng, rất nhiều người trong tầng lớp cấp cao của tông môn Thượng cổ đã ngoan ngoãn hiến hết gia sản ra. Một Bán Thiên Quân như Diệp Thành đã càn quét giới tông môn Thượng cổ, nếu nhiều cường giả Nguyên Anh như vậy cùng giáng xuống thì bọn họ lấy gì chống lại chứ? Cái khác không nói, chỉ cần một Thiên Quân đặt chân vào tông môn Thượng cổ, thì cả trời đất sẽ hóa thành biển máu, hàng tỷ chúng sinh sẽ biến thành con mồi. Có nguồn tài nguyên dồi dào của giới tông môn Thượng cổ, tu vi của Diệp Thành tiến triển ngày càng nhanh. Năm trăm nghìn linh thạch, một triệu linh thạch, một triệu năm năm nghìn linh thạch… Một năm sau. Tất cả Chân Quân và Thần Cảnh trong phạm vi nghìn dặm của Thánh Thiên Cung đều cảm nhận được một luồng khí tức ngút trời lan từ Thánh Thiên Cung đến. Luồng khí tức đó cuồn cuộn, gần sánh bằng Nguyên Anh, thậm chí mọi người còn có ảo giác như đang đối mặt với Phong Lung Thiên Quân. “Diệp Thiên Quân đột phá rồi”. Lữ Vân Trường nheo mắt lại nhìn ra xa. “Tuy lúc này khí tức của cậu ta không bằng Phong Lung Thiên Quân, nhưng cũng không kém quá nhiều, tính riêng tu vi thì chắc hẳn đã là Xuất Khiếu đỉnh phong, Bán Bộ Thiên Quân rồi”, một Chân Quân khác lên tiếng. Trong mắt mọi người đều tỏ ra ngưỡng mộ, tuy trước đó sức chiến đấu của Diệp Thành rất đáng sợ, chèn ép rất nhiều thiên tài đỉnh cao, nhưng chủ yếu dựa vào thần thể và pháp bảo thần thông. Còn hiện giờ, chân nguyên của anh đã sắp bằng Nguyên Anh, nếu đánh với Phong Lung Thiên Quân, cho dù không địch lại được thì cũng sẽ không thất bại thê thảm như vậy, không cần sử dụng đến Hải Hoàng Quân Lâm. Vốn mọi người tưởng rằng Diệp Thành sắp xuất quan, nhưng điều khiến họ kinh ngạc là anh không có vẻ gì muốn xuất quan. Một năm một tháng, một năm hai tháng, một năm ba tháng… Hai năm sau, một luồng khí tức còn mạnh mẽ hơn trước kia lan từ Thánh Thiên Cung đến. Lần này, một nửa Hoa Hạ cũng cảm nhận được khí thế kinh thiên động địa kia. Nó uy thế ngút trời, khiến tầng mây trăm dặm đều phải rung chuyển, nguyên khí vô cùng tận giáng từ trên trời xuống, hóa thành chiếc phễu, bao trùm lấy Diệp Thành, nguyên lực như núi cao biển sâu bị hút vào điên cuồng, như đang ngưng tụ gì đó. Vô số người trợn mắt há mồm, ngẩng đầu lên nhìn. Nhất là các Chân Quân, bọn họ mơ hồ có cảm giác Diệp Thành đang bước vào một lĩnh vực thần bí nào đó, một khi bước vào được lĩnh vực đó sẽ trở thành vô địch thực sự, càn quét tất thảy, cho dù Phong Lung Thiên Quân còn sống cũng bị chém chết. “Lẽ nào cậu ta muốn đột phá liền hai cảnh giới, lên thẳng Thiên Quân?” Lần này thì tất cả mọi người đều không ngồi yên được nữa, căng thẳng nhìn lên, ngay cả khí linh cũng tỏ vẻ nghiêm túc hiện thân. Tình hình hiện giờ của Diệp Thành khiến nó nghĩ đến dáng vẻ thăng cấp lên Nguyên Anh của rất nhiều Chân Quân thời thượng cổ, nhưng cho dù là Thiên Quân bình thường thì cũng không có khí thế lớn mạnh như anh. Luồng khí tức kia giống như cột trời, chống giữa trời đất, kéo dài ba ngày mới tản đi. “Kỳ lạ thật, không có lôi kiếp giáng thế thì cậu ta không thể tu thành Thiên Quân được, chẳng lẽ đã thất bại rồi sao?” Lữ Vân Trường nhíu mày nói. “Cũng may không lên được Thiên Quân, nhưng với bản lĩnh hiện giờ của Diệp Chân Quân thì cũng chỉ còn cách Thiên Quân chút xíu thôi”. Rất nhiều người thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười. Vốn bọn họ tưởng là phen này Diệp Thành đã thất bại, sắp xuất quan rồi. Nhưng anh vẫn không xuất quan. Cửa phòng tu luyện vẫn đóng chặt, chỉ là lần này Diệp Thành không cần linh thạch nữa, các nơi đổi thành đưa đến các loại linh dược, linh thảo, linh quả. Trong Thánh Thiên Cung, đông qua hè đến, ngay cả dòng chảy thời gian cũng không còn cảm nhận được nữa. Hai năm một tháng, hai năm hai tháng, hai năm ba tháng… Thời gian trôi qua, tu vi của Diệp Thành bất giác tiến bộ vùn vụt. Ba năm trôi qua nhanh như chớp mắt. Khi thời không của thế giới bên ngoài biến đổi long trời lở đất, Diệp Thành vẫn ngồi trong Thánh Thiên Cung. Lúc này, toàn thân anh được bao bọc trong ánh sáng màu vàng rực rỡ, anh ngồi xếp bằng giữa hư không, ánh sáng vàng toàn thân tỏa ra khí tức bất diệt, bất hủ, vĩnh hằng, kiên cố như nguyên anh, qua tỷ năm vẫn vẹn nguyên, phép thần thông, linh bảo đều không thể làm dao động mảy may. Còn có từng tiếng sấm rền vang lên trên người anh, tiếng sấm rền đó là tiếng máu anh đang chảy, khiến hư không cũng chấn động rung lên, mỗi mạch máu chính là một con sông lớn. Nếu các đại đức Phật môn mà ở đây thì chắc chắn phải kinh ngạc kêu lên Phật Đà Bồ Tát. Đạo gia tôn là tiên thể, Phật môn tôn là kim thân, tất cả đều để chỉ cảnh giới này. “Rắc!” Diệp Thành chậm rãi mở mắt, trong hư không có hai luồng ánh sáng màu vàng xẹt qua. Ánh sáng này vô cùng sắc bén, giống như thần kiếm, chém đôi không gian. Diệp Thành đặt hai chân xuống, duỗi chân tay ra. “Ầm!” Khí huyết ngút trời tràn từ trên người Diệp Thành ra, hai chân anh giẫm xuống mặt đất, khiến Thánh Thiên Cung nguy nga cũng phải chấn động rung chuyển. Hai cánh tay anh vung lên, hư không nứt ra thành từng vết nứt nhỏ, dường như không thể chịu được sức mạnh này. “Khổ tu ba năm, cuối cùng Tứ Tượng huyền công cũng đại thành rồi”. Diệp Thành thở dài. Anh phun ra một dải lụa trắng dài, trong phòng tu luyện vang lên tiếng của trăm quả bom phát nổ. Lúc này, mỗi lần hít thở của Diệp Thành đều như cự long thượng cổ đang nuốt nhả, luồng khí to lớn thậm chí có thể nổi lên bão táp. Anh giơ tay nhấc chân cũng có thể dấy lên luồng sức mạnh khủng khiếp. “Hơn nữa ba thần thể cũng đã hợp nhất, đạt đến cảnh giới viên mãn rồi”. “Thần thể tổng cộng chia làm năm cấp bậc là nhập môn, tiểu thành, đại thành, viên mãn, đại viên mãn. Trong đó thần thể đại viên mãn còn được gọi là thần thể hoàn mỹ, là thân thể của tu sĩ cảnh giới Phi Thăng, không có khuyết điểm, mạnh mẽ nhất trên đời. Tuy mình chỉ là thần thể viên mãn, nhưng đã vượt qua xác thịt của Nguyên Anh bình thường, chỉ dựa vào xác thịt này, không cần dùng pháp bảo Thiên Quân cũng có thể đánh được Thiên Quân”.