"Có thể thử xem".
Diệp Thành dựa kiếm mà đứng, cười lạnh nói.
"Ôi trời ơi, cường giả như vậy mà mình lại từ bỏ, đi theo cái tên Trương Chân Quân chó má kia".
Từ Ninh trợn to mắt.
Còn những người khác thì sắc mặt xám xịt như tro tàn, run như cầy sấy. Tiết thị vệ thì liên tục lắc đầu, nói: "Thảo nào, thảo nào khí chất lại bất phàm như vậy".
Chỉ có Trương Chân Quân là sắc mặt rất khó coi, quát lên: "Các người chưa nghe tiên ông nói sao? Cậu ta chỉ dựa vào phép thần thông mới có thể nhân cơ hội làm người ta bị thương thôi, sao có thể là đối thủ của thống soái Ma tộc được chứ".
Lần này ngay cả Ân U Liên cũng không nhìn nổi nữa, liền mắng: "Chủ nhân của tôi cứu các người mà các người còn lấy oán báo ơn? Nếu không có chủ nhân thì các người đã bị tên Thôn Uyên đó ăn từ lâu rồi".
Sắc mặt Trương Chân Quân lúc xanh lúc tím, không nói nổi nên lời. Ngay cả đám tán tu dưới trướng ông ta, kể cả đám thị vệ của Hoa Tiên Tông cũng coi thường ông ta, vội vàng đứng tránh xa.
Nhưng Trương Chân Quân nói không sai, mọi người vốn mừng thầm, giờ nghe ông ta nói như vậy trong lòng liền lạnh đi.
"Đúng vậy, cậu ta chỉ là dựa vào phép thần thông mà thôi. Thôn Uyên tuyệt đối sẽ không cho cậu ta cơ hội thứ hai đâu".
Xuân Hoa phu nhân lắc đầu, thầm than trong lòng.
"Tên nhóc, lần này bổn tướng soái đây nghiêm túc thật rồi. Tao sẽ cho mày biết cái gì mới là đại đạo Nguyên Anh thật sự".
Thôn Uyên lạnh lùng nói. Giọng hắn cứ như băng tuyết vạn năm vậy, cho dù chỉ nghe thấy cũng sẽ lạnh căm tận xương cốt. Nhiều tu sĩ Ngưng Đan nhỏ bé run như cầy sấy, đầu lông mày đọng chút băng tuyết.
Nguyên Anh chỉ cần một ý niệm là đã có thể dùng pháp thuật, uy lực vô cùng lớn.
"Ầm!"
Hai tay Thôn Uyên vạch một cái, một màn sáng màu đen tỏa ra từ trong lòng bàn tay hắn, bao trùm cả mặt đất, nhanh chóng lan về phía Diệp Thành. Những nơi ánh sáng đen đó đi qua, tất cả sinh vật đều bị đóng băng, ngay cả gió trên bầu trời cũng ngừng thổi. Thế giới mà Thôn Uyên lập nên cứ như một thế giới khép kín vậy.
"Đó là băng!"
Một người chỉ vào ánh sáng đen, kinh ngạc hô lên.
Mọi người nhìn kỹ mới phát hiện đó không phải là ánh sáng đen gì hết mà rõ ràng là băng đen. Băng này đen một cách triệt để, từ trong ra ngoài đều tỏa ra hơi thở hắc ám vô tận, thế nên mới trông như nước đen đang chảy.
"Huyền Băng U Minh. Không ngờ Thôn Uyên lại có thể tu được phép thần thông này, nó cũng là một phép thần thông khá mạnh trong số các phép thần thông hệ Băng. Xem ra hắn đã có được pháp tắc gì đó, có lẽ liên quan đến hệ Thủy và Hệ Băng".
Tôn giả Bằng khẽ nhíu mày, dường như có kiêng dè đối với Huyền Băng đó. Lão lùi ra sau rồi nói.
"Ông ơi, Huyền Băng U Minh là gì ạ?"
Cô bé bên cạnh tò mò hỏi.
"Nghe đồn đó là một loại băng đã được ngưng kết vạn năm ở nơi giao giữa Minh giới và Ma giới. Nó vô cùng lạnh lẽo, không chỉ có thể đóng băng vật chất mà ngay cả pháp lực và thần hồn cũng có thể đóng băng. Thế nên uy lực mới khủng khiếp như vậy, cho dù đại tu sĩ Nguyên Anh cũng không muốn đụng vào, nếu không có thể sẽ chết. Tên Thôn Uyên này chắc đã có được cơ duyên gì đó, nếu không không thể luyện thành phép thần thông này được".
Tôn giả Bằng giải thích.
Lúc lão nói, băng đen đã lan ra như thủy triều. Mọi người liên tiếp lùi ra sau, có một hai tán tu không chạy kịp, chỉ bị dính một chút băng đen đã nhanh chóng biến thành một bức tượng băng đen. Mọi người có thể nhìn thấy, linh hồn của người đó bị đóng băng hoàn toàn, đứng yên bất động, điều này khiến tất cả mọi người kinh hãi.
"Phá!"
Diệp Thành đi lên trước một bước.
Trong đôi mắt anh bừng lên ngọn lửa màu vàng kim. Thái Dương Chân Hỏa cháy rực dữ đội nhanh chóng tràn đầy đôi mắt Diệp Thành, sau đó bắn ra từ đôi đồng tử màu vàng kim, biến thành một cột lửa bao trọn cả trời đất, lao về phía Huyền Băng màu đen như gió lốc.
Lửa thần Chu Tước!
"Chỉ là chút tài mọn mà thôi".
Thôn Uyên cười khinh miệt.
Huyền Băng U Minh của hắn là phép thần thông phải mất cả nghìn năm, trả bao nhiêu cái giá đắt, suýt chết mới luyện thành, chút lửa cỏn con sao có thể đấu lại được.
Quả nhiên mọi người liền nhìn thấy, ngọn lửa màu vàng kim đó thiêu đốt quanh băng đen tựa như cột nước đụng vào ván sắt vậy. Băng đen hoàn toàn không lay động, thận chí không hề có chút dấu vết hòa tan nào. Mà ngọn lửa kia lại nhanh chóng biến đen, bị đóng băng trên không trung.
"Phép thần thông Xuất Khiếu sao có thể sánh ngang với Nguyên Anh được?"
Tôn giả Bằng lắc đầu.
Thiên nữ Thanh Hàn thì thầm thở dài. Đạo thống của dải Ngân Hà khuyết thiếu, tiên pháp không còn nữa. Dù phép thần thông của Diệp Thành có mạnh đến đâu thì cũng chẳng đáng là gì đối với đám người Thôn Uyên, Cố Trường Sinh. Phép thần thông của họ mới thực sự là hoàn hảo không khuyết thiếu, mạnh mẽ tới nỗi tung hoành cả vũ trụ.
"Tương lai nhất định mình sẽ đi theo Thần Tử nhảy ra khỏi miệng giếng này, đi chứng kiến sự rực rỡ của thế giới rộng lớn này".
Thiên nữ Thanh Hàn nhìn Cố Trường Sinh với ánh mắt sùng bái, thầm nói trong lòng.
Nhưng lúc này Diệp Thành lại hừ lạnh một tiếng: "Các người cho rằng lửa thần Chu Tước của tôi chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?"
Anh trợn mắt lên, hai tay niệm quyết, quát lên một tiếng:
"Lửa thần U Minh, lên!"
Sau lưng Diệp Thành hiện lên pháp tướng Huyền Vũ. Trong đôi mắt anh trừ ngọn lửa màu vàng kim còn có thêm một ngọn lửa màu đen. Ngọn lửa màu đen đó vô cùng u ám lạnh lẽo, giống như ngọn lửa quỷ thiêu đốt trong suối vàng của U Minh dưới chín tầng địa ngục vậy. Sự lạnh lẽo đó không hề thua kém băng đen chút nào. Hai ngọn lửa bùng cháy dữ dội, nhanh chóng nhảy vọt ra, chặn được đòn tấn công của băng đen, điều này khiến mọi người kinh hãi.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.
Pháp quyết của Diệp Thành lại thay đổi, giọng nói như sấm rền:
"Thanh Long Thần Lôi Hỏa!"
"Thiên Đế Phần Thiên Hỏa!"
"Bạch Hổ Hung Diệm Hỏa!"
"...."
Chỉ trong nháy mắt, sau lưng Diệp Thành hiện ra pháp tướng của tứ đại thần thú và tam đại thần vương. Trong mắt anh cũng liên tiếp hiện ra ngọn lửa có màu sắc như xanh, trắng, đỏ, đen, chỉ trong nháy mắt đã biến thành ngọn lửa bảy sắc cháy hừng hực trong đôi mắt.
"Đây là?"
Khoảnh khắc đó, ngay cả vẻ mặt của tôn giả Bằng cũng thay đổi. Cố Trường Sinh thì kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua.
Mọi người nhìn thấy ngọn lửa bảy sắc biến thành một con rồng thần quấn quanh Diệp Thành, khí thế thay đổi liên tục, lúc thì âm u lạnh lẽo, lúc thì sáng rực chói lóa, lúc thì hủy thiên diệt địa, lúc thì đốt cháy không trung... Ngọn lửa thần với bảy thuộc tính khác nhau lúc này lại gắn kết chặt chẽ với nhau, biến thành một cây cột lửa bao trọn cả trời đất, lao thẳng về phía Thôn Uyên.
Lúc này, đừng nói là Thôn Uyên mà ngay cả những tu sĩ tu vi thấp cũng có thể cảm nhận được ngọn lửa bảy sắc đó.
Không phải là cảm nhận được sự mạnh mẽ, lợi hại của nó, trên thực tế thì pháp lực lúc này của Diệp Thành vẫn là cảnh giới Xuất Khiếu. Nhưng bản chất của nó quá thuần khiết, mỗi một loại đều có thể sánh ngang với lửa thần, thậm chí còn mạnh hơn. Sau khi bảy loại kết hợp với nhau thì uy lực rốt cuộc mạnh bao nhiêu, không ai hay biết.
"Bốp!"
Mọi người nhìn thấy, băng đen bao phủ phạm vi nghìn trượng lúc này lại như tuyết mỏng gặp phải ánh mặt trời, nhanh chóng tan ra. Cột lửa bảy màu không hề dừng lại mà chạy đến bên cạnh Thôn Uyên, đập tan lớp phòng ngự của 13 tầng " Huyền Băng U Minh" quanh người hắn. Chỉ trong nháy mắt xung quanh Thôn Uyên thành một đám lửa cháy hừng hực.
Trong nháy mắt, cơn xoáy lửa cuốn mạnh lên, chiếu sáng cả vực Lệ Ma, mãi hồi lâu không tan đi, như phép thuật của Thần.
Lửa thần Chu Tước có thể chứa đựng vạn lửa trong thiên hạ. Càng nhiều ngọn lửa thì uy lực càng lớn, đến cuối cùng thiêu núi lấp biển phả hủy cả trăng sao, uy lực mạnh mẽ vô song!
" Hừ ngọn lửa cỏn con của một tu sĩ Xuất Khiếu tép riu như tao, mày có chịu nổi không?"