“Má ơi, tôi từng nghe nói thánh địa Lăng Tiêu kia chính là tông phái lớn nhất dải Ngân Hà từ đời ông cố của ông cố của ông cố tôi mà. Kết quả lại bị một thằng nhóc đánh nát, đây đúng là lật trời luôn rồi!”
Có một ông già ngậm điếu thuốc đang cháy, nhổ ra nói, tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ.
“Cái gì mà nhóc với chả thằng, ông Vương, đó là Diệp Thiên Quân! Là Thiên Quân Hoa Hạ, là người mạnh nhất dải Ngân Hà hiện tại. Nói năng cẩn thận, bị tiên trưởng tu tiên nghe thấy thì coi chừng phi kiếm cắt lưỡi đấy!”
Bên cạnh có một người đàn ông cu li vạm vỡ nói khẽ.
Ông Vương nghe thế thì hoảng sợ vội cất điếu thuốc, nhìn ngắm chung quanh, không thấy người tu tiên nào đi ngang thì mới thở ra nhẹ nhõm nhưng ông ta không dám nói xấu Diệp Thành nữa.
Lúc này, tên của Diệp Thiên Quân đã vang khắp dải Ngân Hà.
Không biết có bao nhiêu tu sĩ nhỏ ngưỡng mộ muốn gặp Diệp Thành mà không được nhưng tiện tay dạy dỗ người phàm thay Diệp Thiên Quân thì lại quá dễ dàng. Tuy dải Ngân Hà có người tu tiên nhưng dù sao chiếm đa số vẫn là người phàm.
Ngày đó, danh tiếng của Diệp Thành thật sự đã vang khắp dải Ngân Hà này,
Nếu nói trước đó, tên của anh chỉ được giới tu tiên biết đến, được các tông môn, thế gia, đạo giáo chính thống chú ý thì lúc này, dù là một đứa bé sống tại một thành phố hẻo lánh của dải Ngân Hà thì cũng biết Diệp Thiên Quân là người mạnh nhất, trâu bò nhất!
Cả Hoa Hạ đang sôi sục!
Vô số người Hoa ôm đầu khóc rống. Từ sau khi thánh địa Lăng Tiêu tuyên bố thần chỉ, thần tướng hạ phàm, cả Hoa Hạ đều thay đổi hoàn toàn. Chỉ trong mấy tháng, vô số người trở nên điên loạn vì bị tra tấn, nếu không phải có huyết chú bảo vệ thì có lẽ mấy tỷ người Hoa Hạ đã giảm xuống còn một phần hai rồi.
Tuy họ đợi được Diệp Thành nhưng chính người dân Hoa Hạ cũng không có quá nhiều kỳ vọng với anh.
Thật sự là do thánh địa Lăng Tiêu quá lớn mạnh, vị trí quá cao. Đây chính là đạo giáo Chân Tiên chính thống. Vì vậy, khí thấy Diệp Thành chém núi, giết Thần chủ, đạp thánh địa Lăng Tiêu xuống dưới chân, họ mới kích động, sôi sục như vậy.
“Mau, mau tới Tinh Hà Kiếm Cung, báo cáo tin tức tốt này cho Diệp, Tần Chân Quân!”
“Tất cả cao thủ ra trận, lập tức dẫn theo hộ vệ, chạy tới thần sơn của thánh địa Lăng Tiêu. Diệp Thiên Quân chiến đấu xong cần nghỉ ngơi, đang cần chúng ta bảo vệ!”
“Dẫn theo người có thiên phú tốt trong tộc, tương lai Hoa Hạ đều dựa vào họ hết!”
...
Không đợi bên Hoa Hạ ra tay, mấy thế gia, tông môn Thiên Quân đã nhấc chân chạy tới trước.
Người tới nhanh nhất chính là lão tổ của Chính Khí Tông- Chính Khí lão tổ, ông ta không chỉ tới một mình mà còn mang theo cả đoàn tàu của tông môn, dẫn theo chị em nhà họ Nhan, tuyên bố muốn đưa cả Hoa Hạ tới thánh địa Lăng Tiêu, chúc mừng chiến thắng của Diệp Thiên Quân.
Bạch Vân Quan, nhà họ Lữ và mấy tông môn thượng cổ đều chậm hơn một bước, thấy Chính Khí lão tổ mặt dày mày dạn như thế, ai cũng mắng to.
Trước khi đi, Chính Khí lão tổ kéo hai chị em nhà họ Nhan tới một bên, nhỏ giọng dặn dò:
“Ngọc Tuyết Ngọc Kiều này, Chính Khí Tông chúng ta có phú quý vinh hoa sau này hay không, thậm chí có thể tái hiện quá khứ huy hoàng của tổ tiên hay không cũng dựa vào chúng ta cả. Trong chúng ta, chỉ có hai đứa là quen biết Diệp Thiên Quân, Diệp Thiên Quân là người nhớ tình cảm xưa, nếu không sẽ không dẫn theo cô nhóc Ân U Liên bên cạnh như thế. Nhưng chúng ta không thể dựa vào đó mà kiêu ngạo, nhìn mấy nhà khác đi, hôm nay có không biết bao nhiêu thế gia tông môn đang nhìn chằm chằm như hổ đói đâu!”
Chính Khí lão tổ vừa nói vừa chỉ vào những người chung quanh.
Hai cô gái liếc sang, hiển nhiên cũng thấy một đám oanh oanh yến yến đang lên tàu, ai cũng có dáng người thon thả, quần áo đẹp đẽ, vẻ ngoài xinh đẹp thanh lệ, đẫy đà yểu điệu đều có, khí chất cũng không giống nhau, vẻ ngoài không hề thua kém hai chi em họ.
Nhan Ngọc Kiều còn nhận ra thần nữ Bạch Vân Thường kiêu ngạo như thiên nga trắng của Bạch Vân Quan ở trong đó, không ngờ cô ta cũng hạ mình tới thần sơn để gặp Diệp Thiên Quân.
Lại có vô số tiên nữ xinh đẹp đến từ những tinh cầu khác, khi nghe nói dải Ngân Hà đã đổi chủ thì đều chạy tới, cố gắng dùng hết tất cả để lấy lòng vị vua mới.
Rõ ràng mấy người đẹp này tới thánh địa Lăng Tiêu với mưu đồ sâu xa, tới vì Diệp Thành, dù sao vị Diệp Thiên Quân nổi tiếng kia cũng còn độc thân mà.
“Lão tổ, người nói gì vậy?”
Nhan Ngọc Kiều trừng to hai mắt, cô ta không ưa Diệp Thành, nhưng nay anh đã là Diệp Thiên Quân cao cao tại thượng, nào còn để ý một tu sĩ nhỏ bé như cô ta chứ??
“Ha ha, lão tổ nói sai, lão tổ nói sai!”
Chính Khí lão tổ cười ha hả nhưng ánh mắt lại nhìn sang bảy, tám nữ trưởng lão của Chính Khí Tông, họ vội ùa lên dạy dỗ hai người về cách lấy lòng đàn ông.
Không chỉ tông môn thượng cổ và môn phái nhỏ, từng tinh cầu, tông môn đều bị Diệp Thành chấn động. Ngay cả những thiên trưởng thượng tổ chạy về rồi cũng chuẩn bị lễ vật, chúc mừng Diệp Thành.
Mà những người có thù hận với Diệp Thành như Hắc Thủy Cung, Liên Hoa Cung, Phục Ma Thiên Tông... đã sợ tới mức hồn bay phách lạc. Thiên Quân trong tông đã ngã xuống, họ quyết định chuẩn bị lễ vật, chạy tới thánh địa Lăng Tiêu để nhận tội. Còn như Bồng Lai Tiên Sơn còn một Thiên Quân thì lại do dự, sợ mình tới thánh địa Lăng Tiêu thì sẽ bị Diệp Thành chém nốt.
Còn ba chưởng môn đạo giáo Chân Tiên còn sống thì lập tức thông báo đóng núi khi vừa về tông môn, lập tức mở thần trận bảo vệ núi, đóng chặt cổng, muốn dựa vào thần trận để đối kháng Diệp Thành.
Hiện giờ, không chỉ dải Ngân Hà chấn động, danh tiếng của Diệp Thành đã truyền ra những tinh vực chung quanh đó.
...
Dải Ngân Hà là tinh vực bị vứt bỏ, thánh địa Lăng Tiêu là nơi mạnh nhất, gần với đạo giáo Chân Tiên chính thống nhất, mỗi một động tĩnh của nó đều tác động đến cả tinh vực.
Có vài tông pháo biết tin này xong thì trong lòng mừng rỡ, chuẩn bị tới nơi.
Họ tới thánh địa Lăng Tiêu để tạo quan hệ với Diệp Thiên Quân và Hoa Hạ.
Vài tông môn thì sợ hãi, trước đây họ trung thành với thánh địa Lăng Tiêu, sợ Diệp Thiên Quân sẽ trả thù mình.
Có vài người khác lại muốn ngồi xem hổ đấu, dù là thánh địa Lăng Tiêu hay Diệp Thành, họ đều không nhúng tay.
Còn vài tông môn nghĩ Diệp Thành còn trẻ như thế mà đã đáng sợ đến vậy. Tông môn sau lưng anh chắc chắn là tông môn cực mạnh trong Tinh Hà, có đệ tử tiềm lực vô hạn như vậy, ai không muốn làm quen? Nếu có thể nịnh bợ, tương lai có vài đệ tử ra khỏi tinh vực bị vứt bỏ này, cả tông môn đều được lợi.
Nhưng không một ai, không một tông môn nào, không một hành tinh nào tin Diệp Thành là người Hoa.
Dù khoảng cách vũ trụ xa xôi, hưng đã số các hành tinh đều biết Địa Cầu đã suy sút thành thế nào trong vòng mấy nghìn năm qua. Nếu không có vì theo đuổi đại cơ duyên gì đó, nhiều Thiên Quân cũng chẳng muốn tới đây, linh khí ở đây gần như không có, có thể nói đây là nơi chim chẳng thèm ị.
Dù thế nào thì Diệp Thành lúc này đã không chỉ nổi danh cả dải Ngân Hà mà anh còn được cả những hành tinh chung quanh biết tới. Tên tuổi cũng chính thức được truyền vào vũ trụ.
...
Diệp Thành đang bế quan ở nơi sâu nhất của thánh địa Lăng Tiêu, linh khí nồng đậm nhất.
Quanh anh là mạng nhện dày đặc, từng vết nứt, vết thương hiện ra, Kim Thân Chân Tiên cũng không chịu nổi, kim quang tách ra cỉ có thể gắng gượng hàn gắn lại một chút, Diệp Thành không khỏi cười khổ:
"Trận chiến lần này thực sự đã làm suy giảm, nếu không có ích lợi thu vào thì e là lần này chữa thương cũng phải bế quan ít nhất ba năm!"
Nói xong anh lấy ra một bình ngọc nhỏ. Trong bình ngọc nhỏ có một giọt máu, tỏa ra kim quang lấp lánh, dù là cách bình ngọc thì đều có thẻ cảm nhận được uy nghiêm thần thánh. Nhìn bình ngọc, Diệp Thành không khỏi mỉm cười
Máu Chân Tiên!