Mấy người Tề Chấn Hổ càng thêm nhẹ giọng khi nói ra hai chữ cuối.
Tiếc là muộn rồi!
Ông lớn nổi tiếng lâu năm của Hoa Đông- cường giả Tu Thể đã hoàn toàn hóa thành màn sương máu như chưa từng tồn tại vậy.
Giờ phút này, cả hội trường, thậm chí cả Hoa Hạ, không biết có bao nhiêu đôi mắt đang trực tiếp nhìn hoặc nhìn qua màn chứng kiến cảnh này, ngay cả người chủ trì Lam Quang cũng nghẹn ngào.
Một tu sĩ Tu Thể đỉnh phong mà chết như vậy sao? Bị Diệp Thành vung tay lên tiêu diệt gọn gàng thế à? Đây là Trương Thiên Chí, cao thủ thành danh lâu năm đó.
Rất nhiều người cảm thấy hỗn loạn, có phải thế giới quan của họ xảy ra vấn đề gì không.
Ví dụ như Điền Khởi Văn, Trình Xảo Xảo, chính là như thế.
Nhưng hễ là ai nhìn thấy, nhận ra, thậm chí kịp phản ứng khi nghe tên thì đều cảm thấy chấn động và sợ hãi, họ biết sau ba chữ này là sức mạnh và thủ đoán kinh thiên cỡ nào.
Đây chính là cường giả đứng đầu Địa Cầu năm đó.
Diệp Thiên Quân!
Giờ phút này, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn Trình Đạp Tuyết đang run rẩy trên đài cao: “Sao, không nghe Diệp tôi nói à? Có muốn tôi lặp lại không nào?”
Giọng điệu Diệp Thành vẫn hòa ái như cũ.
Nhưng Trình Đạp Tuyết lại sợ tới run như cầy sấy, bà ta cũng là cao thủ Tu Thể, không sợ rét lạnh, bách bệnh không xâm nhưng giờ lại như động kinh, cả người rét run, lắc đầu liên tục.
“Diệp Tiên sư, không không không, là Diệp Thiên Quân! Tôi nghe rõ, nghe rõ rồi!”
Có rất nhiều người không biết thân phận Diệp Thành, thấy phó hội trưởng liên minh người tu luyện Hoa Đông- cao thủ Tu Thể đỉnh phong Trình Đạp Tuyết sợ hãi khi đối mặt với anh như thế thì đều ngỡ ngàng.
“Rốt cuộc người này là ai? Sao dọa được Trình Đạp Tuyết phát run thế?”
Đám người Điền Khởi Văn, Trình Xảo Xảo cũng kinh hãi nhìn Diệp Thành, cố gắng suy đoán về thân phận của anh.
Nhưng Trình Hưng đã nhớ ra gì đó từ ba chữ Diệp Thiên Quân của Trình Đạp Tuyết, cả người cũng chấn động, sắc mặt tái nhợt.
“Nghe rõ thì trả lời tôi!”, âm thanh Diệp Thành vẫn thản nhiên, anh bước ra một bước.
Nhưng Trình Đạp Tuyết lại sợ tới mức ngồi bệt xuống, hoàn toàn không dám hó hé câu nào.
Mấy người danh môn chính phái nhận ra Diệp Thành thì đều mang vẻ mặt màu đất, cúi đầu dưới ánh mắt Diệp Thành, cả người run như thỏ.
“Diệp Thiên Quân, đã lâu không gặp...”
Cuối cùng, Vương Phục Hổ đứng lên, gắng gượng nở nụ cười, chắp tay chào hỏi Diệp Thành.
Diệp Thành vung tay lên như đuổi ruồi: “Chuyện này không liên quan tới ông, dừng để liên lụy tới một mạch Long Hổ Môn, mau lui đi!”
Đường đường là chưởng giáo Long Hổ Môn, cao thủ Ngưng Đan- Vương Phục Hổ lúc này lại như con kiến cản đường, xua đi như con.
Nhưng ông ta lại hơi khom lưng, biến thành tia sáng phóng lên trời, nghe lời chạy mất.
Đường Tông Trạch mừng rỡ, vội làm lễ rồi kéo mấy đệ tử Đường Môn đang khó hiểu, kính cẩn lui vào góc nghe ngóng.
“Còn các người nữa, có được lợi ích từ phái Sương Diệp chúng tôi rồi giờ trở mặt à, bắt nạt cháu gái tôi thì sung sướng lắm nhỉ?”, Diệp Thành quay đầu đảo qua mấy người Tề Chấn Hổ, Đàn Kiếm Thượng Nhân.
“Diệp Thiên Quân, không liên quan tới chúng tôi, trước đó chỉ là hiểu lầm...”, Tề Chấn Hổ và mấy người kia sợ tới mức chân mềm nhũn, ra sức lắc đầu, nhưng cháu trai cụ ta lại đứng lên la hét:
“Diệp Thành, mày kiêu ngạo gì đó, đừng tưởng rằng có cái danh phái Sương Diệp gì đó thì có thể ra oai ở Hoa Đông chúng tao...”
Tề Thắng Nam vừa nói ra, sắc mặt Tề Chấn Hổ trắng như giấy, suýt ngã ngồi ra đất.
Trong lòng cụ ta liều mạng thét, chỉ hận không thể bóp chết thằng cháu ranh kia khi nó vừa sinh ra.
“Vậy à?”
Diệp Thành cười nhạt, bàn tay túm trong hư không, hút Tề Thắng Nam vào trong lòng bàn tay: “Tôi nói rồi, nể mặt Phong Linh tha cho các người một lần, nếu tái phạm thì một chưởng đánh chết!”
Nói xong, anh chẳng thèm quan tâm tới Tề Thắng Nam đang hoảng sợ giãy dụa, kình lực không thể phóng ra và nhiều khách quý cùng đông đảo khán giả trước màn hình, bàn tay chấn Tề Thắng Nam thành màn sương máu ngay tại chỗ.
Sau đó anh vung tay áo nói: “Kiếp sau đừng chọc phái Sương Diệp tôi nữa!”
“Bùm bùm bùm...”
Sáu, bảy màn sương máu hiện lên, nổ tung trong không khí.
Mấy người Tề Chấn Hổ, Đạn Kiếm Thượng Nhân vừa ra tay với Tần Thanh Uyển- cường giả Tu Thể chẳng thể đỡ nổi một cái vung tay áo của Diệp Thành dù chỉ một giây hay nửa giây, tu vi năng lực khổ tu nhiều năm chẳng có tư cách gì trước mặt Diệp Thành, như thể chỉ là con kiến hôi, thoải mái di, nghiền.
Giây phút này, toàn trường yên tĩnh.
Mọi người há hốc mồm, nhất là đám Điền Khởi Văn, Trình Xảo Xảo đều không thể tin nổi việc Diệp Thành lại dám chẳng kiêng dè ai như vậy, dám ở trước mặt truyền thông và đài truyền hình mà ngang nhiên giết người như thế.
Phải biết, dù là tu sĩ cảnh giới Tu Thể, khi họ bao vây Tần Thanh Uyển thì cũng chỉ muốn bắt cô bé thôi, không dám chân chính giết chết.
Dù gì trên Trái Đất này cũng còn quốc gia và luật pháp, tuy họ là người tu luyện cao ngạo nhưng trên đầu còn có Long Đằng, Tần Sương và các tu sĩ Kim Đan trấn áp, nếu dám làm càn, Long Đằng sẽ không dễ dàng tha cho, thậm chí Trục Nhật Thần Giáo, Vô Cực Cung cũng ra tay.
Nhưng Diệp Thành lại hoàn toàn không cố kỵ điều gì như thể người cổ đại không có pháp luật, sát phạt quyết đoán, tự tại tùy tâm.
Chỉ có người biết chuyện Diệp Thành năm đó thì mới cười khổ: “Đây là Diệp Thiên Quân hung ác, thủ đoạn tàn nhẫn, có thù tất báo!”
Mà lúc nãy, Diệp Thành đã nắm tay Tần Thanh Uyển đang mờ mịt, dưới cái nhìn của mọi người, bước lên đài cao, tiến về phía Trình Đạp Tuyết.
“Vù vù...”
Trình Đạp Tuyết quỳ xuống đất, dập đầu với Diệp Thành, gương mặt đẹp đẽ nhăn tít, hoảng hốt nói: “Diệp Thiên Quân tha mạng, Diệp Thiên Quân tha mạng! Chuyện trước kia tôi hoàn toàn không biết, không biết gì cả.
Tất cả đều nghe họ nói, tôi chỉ bị lừa thôi!”
Thấy Diệp Thành không dừng bước, bà ta cắn răng nói: “Diệp Thiên Quân, anh họ tôi là Trình Hồng Quang, năm đó từng âm thầm giúp đỡ phái Sương Diệp.
Cậu không thể giết tôi...”
Bà ta còn chưa nói xong, Diệp Thành đã chỉ một ngón tay, tia sáng màu vàng bắn ra, đâm thủng đầu Trình Đạp Tuyết, giết chết ngay tại chỗ, cơ thể và thần hồn đều bị một ngón tay phá nát.
Sau Trình Đạp Thành vẫn không dừng chân, đi thẳng lên đài.
" DIệp Thiên Quân, trong đại hội Hoa Đông, vô số người đang quan sát chẳng lẽ cậu muốn giết người hàng loạt?", cuối cùng có cường giả Ngưng Đan không nhịn nổi mà hết lên.
Diệp Thành vung tay, người kia đứng cách anh mấy trăm mét ngã ra đất, không đứng dậy được, kinh mạch bị vỡ và nát, từ cao thủ Ngưng Đan biến thành người thường chỉ trong một giây.
Diệp Thành cúi đầu, hiền lành cười nói với cháu gái: " Tiểu Uyển ngoan, nói cho cậu biết còn ai thừa lúc dì Sakura bị thương để ăn hiếp mọi người nữa?"