Thoáng cái đã thu phục được tỉnh Tô Bắc, Trình Phá Sơn kiêu ngạo đứng thẳng, lạnh nhạt nói: "Còn có ai muốn lên đây dạy bảo tôi không?"
Không ai nói gì, tất cả mọi người đều cúi đầu không dám thở mạnh, chỉ sợ bị đại sư võ đạo ngang ngược này gọi tên mình. Thấy ánh mắt của Trình Phá Sơn lướt qua liền vội vàng tỏ vẻ cung kính.
Cuối cùng, Trình Phá Sơn nhìn Thẩm Thiên Minh, mọi người thấy căng thẳng, chẳng lẽ ông ta muốn bắt tay xử lý Giang Thành?
Ngay cả các ông lớn vẫn luôn vô cùng tin tưởng Diệp Thành giờ thấy thế cũng không khỏi lo lắng, họ nhao nhao nhìn về phía Thẩm Thiên Minh. Thẩm Thiên Minh cũng hít sâu một hơi rồi đứng lên.
Trình Phá Sơn hừ lạnh một tiếng, nói như thách thức: "Lão già à, ông cũng có khí phách đấy, mạnh hơn đám vô dụng của tỉnh Tô Bắc nhiều".
Tuy Thẩm Thiên Minh rất căng thẳng nhưng vẫn kiên định nói: "Trình Phá Sơn, nhà họ Trình các người dù có võ đạo cái thế nhưng cũng đừng hòng chấm mút Giang Thành dù chỉ một chút, bởi vì chúng tôi có Diệp, Tiên, sư!"
Nét mặt Trình Phá Sơn chợt trở nên dữ tợn, ông ta lạnh lùng nói: "Tôi biết mà, chỗ dựa lớn nhất của ông chính là tên Diệp Tiên Sư đó. Hắn giết em ba của tôi, làm cháu tôi bị thương. Nhà họ Trình này...sao có thể tha cho hắn được?"
Nói đến đây, giọng ông ta to hẳn lên, làm tất cả mọi người đều kinh hãi: "Tên họ Diệp kia, tao biết mày đang ở đây! Hôm nay nhà họ Trình phải làm rõ ràng với mày!"
Chỉ thoáng cái, toàn trường yên lặng như chết, chỉ có giọng quát phẫn nộ của Trình Phá Sơn truyền đi rất xa, trong đầu tất cả mọi người chỉ còn lại một suy nghĩ: "Cái tên Diệp Tiên sư này chết chắc rồi!"
Nhưng đột nhiên, có người khẽ nói: "Đừng nói cái người họ Diệp đó chính là Diệp Tiên sư vô cùng nổi danh của Hải Thành chúng ta nhé?"
Người đó vừa dứt lời, có nhiều người cũng nghĩ đến việc đó. Trước đó Hải Thành lan truyền rất sôi nổi về Diệp Tiên sư có thể khống chế sấm sét, giết quỷ diệt hồn. Nhưng đối mặt với đại sư võ đạo Trình Phá Sơn có sức mạnh đáng sợ, chẳng lẽ Diệp Tiên sư còn dám xuất hiện sao?
Có nhiều người biết quan hệ khắc chế giữa võ giả và người tu hành pháp thuật đều lặng lẽ lắc đầu.
"Cậu xem kìa, Diệp Tiên sư không hề ở bên cạnh ông Thẩm, chỉ sợ là thấy tình hình không ổn nên trốn luôn rồi. Hừ, rắc rối là do anh ta gây ra, nhưng Giang Thành lại phải chịu hậu quả!"
Có người cười lạnh khinh thường, tất nhiên các ông lớn Giang Thành cũng nghe thấy lời vừa nãy. Tuy ngoài mặt họ không để lộ điều gì, nhưng trong lòng thì rối bời bất an. Sau khi thấy rõ được bản lĩnh mạnh mẽ của Trình Phá Sơn, có rất nhiều người đã chẳng còn niềm tin với Diệp Thành nữa.
Sau khi Trình Phá Sơn quát lớn thì liền lướt nhìn dưới đài, đợi cao thủ xuất hiện. Nhưng hai phút trôi qua mà vẫn không có ai lên tiếng.
Diệp Tiên sư không hề xuất hiện!
Lần này ngay cả Thẩm Thiên Minh cũng run bắn cả người!
"Chẳng lẽ Diệp Tiên sư bỏ chạy rồi sao?"
Đôi mắt Thẩm Minh Nhan hiện lên sự không thể tin nổi, thậm chí khóe mắt cô còn có giọt lệ chảy xuống. Cô thực sự không thể chấp nhận nổi chuyện thần tượng của mình lại hèn nhát đến vậy.
Lúc bầu không khí đang vô cùng yên tĩnh thì một người lại từ từ đứng dậy, đi tới võ đài.
Thấy có người đứng dậy, Trình Phá Sơn liền nhìn ra chỗ đó. Những người xung quanh sợ tới nỗi vội vàng tránh ra, chỉ sợ dính líu đến Diệp Thành. Thế nên chỉ còn lại mỗi anh chịu đựng sự khinh thường và ánh mắt dè bỉu cử mọi người.
"Anh Diệp?"
Trâu Hổ và Tiểu Điệp đều kinh hãi. Không bàn về bản lĩnh, chỉ riêng quyền lực thôi là nhà họ Trình đã đủ đè bẹp những dân thường như họ rồi. Anh Diệp tuy trông có vẻ là cậu ấm nhà nào đó, nhưng sao có thể sánh bằng nhà họ Trình đứng đầu tỉnh Tô Nam được?
Hai người họ khá đơn giản chất phác, lúc này vẫn đứng sau lưng Diệp Thành không chịu đi. Họ cố sức kéo áo Diệp Thành, nói: "Diệp Tiên sư, mau ngồi xuống, mau ngồi xuống đi!"
Diệp Thành mỉm cười, đột nhiên anh nói khẽ: "Lát nữa hai người ngoan ngoãn ngồi xem những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo trên võ đài rồi suy nghĩ cho kỹ, rốt cuộc bản thân hai người muốn gì".
Nói xong, anh liền đi từ từ về phía võ đài. Dọc đường đi, những người phía trước đều nhao nhao tản ra nhường đường cho anh.
Nhưng đám người này đều nhìn Diệp Thành với ánh mắt như nhìn kẻ ngu, hiển nhiên là họ nghĩ thanh niên này chạy ra để tỏ vẻ anh hùng. Trong suy nghĩ của họ, nếu đã gọi là tiên sư thì phải là một ông lão tóc trắng phiêu dật, tiên phong đạo cốt như chú ba mới đúng.
Có một người tốt bụng không nhìn nổi, đành khẽ giọng nhắc nhở: "Này người anh em, đây không phải lúc tỏ ra oai phong đâu, Trình Phá Sơn sẽ không bao giờ không giết anh chỉ vì anh là người bình thường đâu!"
Đối với người như vậy, anh chỉ khẽ gật đầu mà không nói gì, vẫn nhàn tản dạo bước.
Khi anh đi tới dưới võ đài, những người khác đều liên tiếp phát ra những tiếng "xì" khinh thường. Hóa ra là vì những võ giả khác lên đài đều nhảy vọt một cái là lên, cho dù bị thiếu một chút thì cũng dùng tay chân trèo lên tiếp. Diệp Thành chính là người đầu tiên đi từng bước từng bước lên thế này.
Hai tay Trình Phá Sơn ôm ngực, ánh mắt lạnh lẽo. Tất nhiên ông ta nhìn ra được người này chẳng biết gì về võ đạo, nhưng nếu hắn đã dám lên đây thì ông ta cũng không ngại giết gà dọa khỉ, để những người không chịu khuất phục kia hiểu rõ thủ đoạn và quyết tâm thống nhất ba tỉnh võ đạo của nhà họ Trình!
Nghĩ như vậy, ánh mắt ông ta tràn đầy sát khí. Thấy thế, có mấy ông lớn tỉnh Tô Nam cười lạnh: "Tên nhóc này muốn ra vẻ thì đành phải bỏ mạng thôi".
Nhưng ngay lúc này, Thẩm Minh Nhan là người đầu tiên không khống chế được, cô ta hét to: "Diệp Tiên sư, cuối cùng anh cũng đến rồi!"
Ngay sau giọng nói kích động của cô, Thẩm Thiên Minh cũng cung kính nói: "Kính chào Diệp Tiên sư!"
Những ông lớn tỉnh Giang Thành khác cũng lũ lượt đứng dậy cúi người chào, hô to: "Kính chào Diệp Tiên sư!"
Một người lên đài mà tất cả mọi người đều cúi chào!
Sắc mặt Trình Phá Sơn hơi khó coi. Cho dù là lúc ông ta đạp sóng đi đến thì tỉnh Tô Nam cũng chỉ có mình Trương Kha hò hét trợ uy. Thằng nhãi trước mặt này chẳng lẽ là Diệp Tiên sư gì đó thật, Diệp Tiên sư đã thu phục tất cả ông lớn của Giang Thành?
Thấy các ông lớn của Giang Thành đứng dậy, tất cả mọi người đều vô cùng kinh hãi. Thanh niên trông chỉ mới tầm hai mươi tuổi này lại là Diệp Tiên sư trong truyền thuyết kia sao?
Người kinh ngạc nhất chính là Trâu Hổ và Tiểu Điệp, ngày nào hai người cũng ở cạnh Diệp Thành, cũng từng nghe những người của Giang Thành gọi anh là Diệp Tiên sư vô số lần, nhưng hai người vẫn luôn nghĩ đó là do vấn đề khẩu âm, tưởng họ đang gọi "anh Diệp", nhưng lại không ngờ rằng anh chính là Diệp Tiên sư danh tiếng lẫy lừng!
Nhìn Diệp Thành đứng thẳng tắp trên đài, nhận lấy lễ chào của các ông lớn Giang Thành từ tất cả mọi nơi, hai người đột nhiên thấy mình nhỏ bé tới nỗi nực cười. Họ lại chợt nhớ đến lời Diệp Thành nói trước khi lên đài, liền nín thở tập trung tinh thần nhìn lên võ đài, không dám chớp mắt lấy một cái.
"Ha ha ha ha ha!"
Cuối cùng, Trình Phá Sơn cũng phản ứng lại, ông ta bật cười điên cuồng tưởng như rung chuyển cả trời đất. Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thành, quát lớn:
"Hóa ra là mày!"