Không phải không có người suy đoán, phải chăng Diệp Thành đã ra tay giết chết nhiều Nguyên Anh như vậy, nhưng ý nghĩ này chỉ lướt qua trong đầu bọn họ chớp mắt rồi bị quăng ra sau đầu. Diệp Thành chỉ là một con người, dù có mạnh đi chăng nữa cũng không thể nào một mình càn quét hơn một trăm Nguyên Anh.
Nhưng ngay sau đó lại nghe trưởng lão của Trường Sinh Giáo gào lên đau thương: “Thần Tử, Thần Tử đại nhân nhất định phải trả thù cho chúng tôi. Thuyền Trường Sinh Ngự Thiên của tông chúng ta bị hủy, thần tướng Thiên Tuyệt cũng là hắn giết. Thần Phi đại nhân cũng bị hắn cướp đi mất. Gần một trăm Nguyên Anh đồng đạo ở bên ngoài điện đều bị tên ác ma đó huyết tẩy”.
“Không sai, thần tướng Huyền Minh của tông tôi cũng bị tên ác ma đó tàn nhẫn giết chết, nhiều đồng đạo cũng bị hắn sát hại. Nếu không phải các Thần Tử đại nhân đến kịp, e rằng chúng tôi cũng không thể tránh khỏi”, trưởng lão ở trên Vô Cực Tinh Chu cũng lên tiếng.
Ngay sau đó, đệ tử của các đại giáo Chân Tiên như Vạn Yêu Môn, Kim Ô Môn liên tục kêu la khóc lóc, đau đớn vô cùng.
“Thật sự do một mình hắn giết sao?”
Lúc này, ngay cả Thần Tử Trường Sinh cũng hoang mang. Bọn họ mới vào trong chưa đến ba ngày, Diệp Thành lại giết một lúc hơn trăm Nguyên Anh, hai thần tướng, còn hủy cả một pháp khí chiến tranh cỡ lớn sao? .
“Rốt cuộc cậu là ai?”, Thần Tử Trường Sinh không kìm được hỏi.
“Diệp Thành, người Địa Cầu”, Diệp Thành thản nhiên đáp.
Khi cái tên này được nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Là cậu sao?”
Thần Tử Vô Cực ánh mắt đăm chiêu, ngạc nhiên nhìn lại. Các thiên tài trên bảng Tinh Hà ngoại vực cũng hết sức ngạc nhiên. Người giết chết hơn trăm Nguyên Anh lại là một thanh niên người Địa Cầu, có tin được không?
Nhiều người từng nghe đến tên Diệp Thành, biết anh đã san bằng mấy đạo thống mà đại giáo Chân Tiên để lại ở Địa Cầu. Nhưng đó chỉ là nhánh trong các nhánh do mấy tu sĩ Nguyên Anh dẫn theo một hai đệ tử xây dựng nên, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Các Nguyên Anh ở lại Địa Cầu là những người kém cỏi nhất trong tông môn, hoặc vừa bước vào cảnh giới Nguyên Anh, hoặc là thiên phú rất kém, mắc kẹt ở cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ mấy nghìn năm không thể tiến bộ. Do đó, bọn họ đều không coi trọng Diệp Thành.
Nhưng ai ngờ Diệp Thành lại giết vào trong đất tiên, quét sạch tất cả tu sĩ Nguyên Anh.
“Chết tiệt! Tội mày không thể tha, cả Địa Cầu đều sẽ phải trả giá vì tội nghiệt của mày, mau mau quỳ xuống cầu xin, không chừng còn có thể thoát tội chết”.
Thần Tử Trường Sinh lạnh lùng nói, trong giọng nói ẩn chứa sát ý vô tận, quanh người hết thế giới này đến thế giới khác ẩn hiện, sét xanh vô tận ầm vang trên người hắn.
“Ầm ầm!”
Cả đất trời lấp đầy khí tức đáng sợ của bọn họ. Mười mấy tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, mấy vị Nguyên Anh đỉnh phong hợp sức sẽ có uy lực khủng khiếp đến thế nào? Dù là hơn trăm vị Nguyên Anh trước kia đồng loạt ra tay cũng chưa chắc đã có uy áp như bọn họ.
Lúc này, dù bọn họ chưa ra tay, chỉ là uy thế áp xuống đã như núi như biển, cho dù Phong Linh được Diệp Thành bảo vệ nhiều lớp cũng cảm thấy không thở nổi.
“Diệp Thành có thể đánh được nhiều Thần Tử và Nguyên Anh vậy thật sao? Chi bằng chạy ngay đi?”
Cô ta lo sợ gào thét trong lòng, bất tri bất giác đã đứng cùng chiến tuyến với Diệp Thành.
Nhưng bóng dáng của Thần Tử Vạn Yêu chợt nhoáng lên, thi triển thần thông tối cao xuyên qua lại giữa hai thế giới, thình lình xuất hiện ở sau lưng Diệp Thành cách mấy nghìn trượng. Những Thần Tử khác và thiên tài trên bảng Tinh Hà ngoại vực tản ra, hình thành một đường bao vây.
Các trưởng lão của đại giáo Chân Tiên như Vô Cực Tông, Kim Ô Môn, Vạn Yêu Môn đồng thời cưỡi thuyền báu, chiến hạm bay vút đến quanh Diệp Thành, chặn đường Diệp Thành từ bốn phương tám hướng.
Diệp Thành thoáng chốc rơi vào bước đường cùng.
“Thả Thần Phi của tao ra, mau đầu…”, Thần Tử Trường Sinh đang định lên tiếng khuyên hàng.
Diệp Thành đã vung ra một quyền:
“Giết!”
“Ầm!”
Ba đóa thần hoa màu xanh, ngũ sắc, màu vàng trên đỉnh đầu anh lại hiện lên. Ba loại sức mạnh xác thịt, pháp lực, hồn phách được Diệp Thành thúc đẩy lên cao nhất. Ngọn lửa ba màu thiêu cháy xung quanh người Diệp Thành. Anh đánh ra một quyền, thần tướng Minh Vương xuất hiện sau lưng, dẫn dắt ma khí mênh mông trong cả đất tiên lại, Minh Vực Thần Quyền được thúc đẩy đến tột cùng.
“Vù!”
Quyền kình vô biên, ba tu sĩ trẻ tuổi xếp vào hàng một trăm trên bảng Tinh Hà ngoại vực còn chưa kịp dùng đến pháp bảo đã bị Diệp Thành đánh chết ngay tại chỗ.
Quyền kình đáng sợ còn xuyên qua thân xác bọn họ, đập vào bề mặt của Kim Ô Long Xa ở sau lưng, phá vỡ mấy chục trận pháp Thần Hỏa trên đó, tông lệch gần nửa đoạn Kim Ô Long Xa. Mấy chục đệ tử Kim Đan của Kim Ô Môn thoáng chốc hóa thành mây khói.
“Mày chết đi!”
Thần Tử Kim Ô rít lên, cả người bao phủ trong ngọn lửa màu vàng vô tận, bốc cháy hừng hực, hóa thành một vầng mặt trời lao về phía Diệp Thành như một con sư tử vàng bị chọc giận.
Diệp Thành đánh ra một quyền, đấm bay Thần Tử Kim Ô, sau đó lại lao về phía những thiên tài bình thường kia. Một quyền một cước của anh đều mang sức mạnh vô biên, tung hoành vĩ đại.
Dù có nhiều Thần Tử bảo vệ nhưng đám người này vẫn không chịu nổi một đòn của Diệp Thành.
“Rầm!”
Sau khi Diệp Thành đọ phép thần thông với Thần Tử Vô Cực, một chân anh đá ngang, như đao quét ngang trời, chém ngang eo một thiên tài trẻ tuổi cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ.
“Thế giới Trường Sinh, Ánh Sáng Huyễn Diệt!”
Thần Tử Trường Sinh điên cuồng hét lên, một thế giới hiện ra sau lưng hắn, tiếp đó nó ầm ầm đổ sụp, hóa thành một cột ánh sáng màu hỗn độn, phóng về phía Diệp Thành.
“Cẩn thận!”
Phong Linh chợt la lên.
Đó là một trong những phép thần thông có sức sát thương mạnh nhất, đáng sợ nhất của Trường Sinh Giáo, dùng sức mạnh hủy diệt một thế giới làm động lực, hóa thành thuật sát phạt hung tàn.
Dù thế giới đó chỉ là một thế giới nhỏ vừa mới được Thần Tử Trường Sinh sáng tạo ra, nhưng uy lực cũng hung tàn đến cực điểm. Cho dù là tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong, nếu không có thiên bảo hộ thân cực mạnh mà trúng phải một đòn này, e rằng cũng sẽ ngã xuống ngay tại chỗ.