Tiên Đế Trùng Sinh (Dịch)

Chương 961 Khí thế của Diệp Thành quá đáng sợ

Những trưởng lão này đều đến từ các đại giáo Chân Tiên.

Mỗi người bọn họ đều có giá trị con người vô cùng hùng hậu, sở hữu đủ loại thần thông bí bảo giữ mạng và một số bảo vật kéo dài mạng sống, tuy kém hơn thần phù thế mạng một chút, nhưng bình thường cũng không thể giết bọn họ một cách dễ dàng. Nhưng hiện giờ, đứng trước Phương Thiên Họa Kích, tất cả pháp bảo bí thuật đều chẳng khác gì tờ giấy, bị cắt làm đôi, linh hồn bị sát khí kinh thiên động địa xé nát thành mảnh vụn, cho dù Chân Tiên Hợp Đạo đến tận đây cũng đừng mong sống lại.

“Bốp bốp bốp!”

Lúc này, con Song Sí Thiên Long kia mới nứt toác hẳn ra.

Vô số xương thần và máu thần màu vàng nhạt bay đầy trời, tản khắp hư không, giống như một đóa pháo hoa nở rộ, vô cùng rực rỡ.

Nhưng tất cả những người chứng kiến đều thấy trong lòng lạnh lẽo như băng.

Con Song Sí Thiên Long này là hậu duệ của một con thần thú trấn núi của Trường Sinh Giáo, tuy con thần thú trấn núi Cửu Sí Thiên Long kia là về sau tu thành, huyết mạch không thuần chủng, cấp bậc cũng rất thấp, nhưng dù sao cũng là thần thú, xác thịt nổi tiếng là mạnh mẽ.

Tương truyền, từng có Chân Tiên dùng tiên bảo đánh một đòn, nhưng cũng chỉ khiến con Cửu Sí Thiên Long này bị thương, chứ không thể chém đứt hoàn toàn xác thịt của nó.

Từ đó có thể thấy được sự mạnh mẽ của huyết thống và sự rắn chắc về xác thịt thuộc mạch này.

Vậy mà Song Sí Thiên Long có huyết mạch lớn mạnh như vậy lại bị một kích của Diệp Thành chém làm đôi như chẻ tre, thân rồng nghìn trượng còn không ngăn cản Diệp Thành được một giây, bị anh chém chết cả người lẫn rồng chỉ bằng một đòn.

Sao có thể không khiến mọi người sợ hãi chấn động cho được?

Ngay cả sắc mặt của Vân Lam và Huyền Không cũng cực kỳ lạnh lùng khó coi. Con phượng hoàng lửa chín cánh của Vân Lam không khỏi thấp giọng kêu lên, trong đôi mắt đầy vẻ bất an.

Khí thế của Diệp Thành quá đáng sợ, quá hung dữ.

“Soạt soạt soạt!”

Khi mọi người còn đang hoảng sợ, Diệp Thành đã thừa thắng xông vào giữa đám Nguyên Anh. Lần này có hơn trăm trưởng lão Nguyên Anh đến cùng các đạo thống Chân Tiên, người tu vi yếu nhất cũng là Nguyên Anh sơ kỳ, đủ để uy chấn một ngôi sao, ngạo nghễ mấy tỷ chúng sinh.

Nhưng bây giờ, Diệp Thành lại như mãnh hổ lao vào bầy dê, mỗi kích của anh đều khiến ít nhất ba bốn trưởng lão bị cách không giết chết.

Phương Thiên Họa Kích vốn được Diệp Thành dùng linh hồn tẩy luyện vô số năm, chỉ tính phẩm chất thì đã không thua kém bán tiên bảo bao nhiêu, cực kỳ sắc bén, linh bảo cấp Nguyên Anh bình thường mà đụng vào nó thì chỉ có bị chém làm đôi trong nháy mắt.

Diệp Thành có thêm Phương Thiên Họa Kích trong tay lại càng như hổ mọc thêm cánh. Thần thể tiểu thành của anh thỉnh thoảng lại mở huyệt khiếu ra bốn phương tám hướng, hút vào năng lượng vô cùng vô tận giữa đất trời, máu trong cơ thể như sông sâu biển lớn, cuồn cuộn không ngừng, phát ra những tiếng rền vang như sấm đánh.

Thậm chí khi thần thể được huy động đến đỉnh điểm, trái tim của Diệp Thành còn đập thình thịch.

“Tùng tùng tùng!”

Mỗi tiếng đều như thần nhân đánh trống, chấn động hư không. Rất nhiều tu sĩ Kim Đan ở gần lập tức bị âm thanh này làm cho chấn động, tinh thần và thể xác muốn nứt toác,

linh hồn dao động.

Diệp Thành tắm trong tiên quang, ánh xanh rực rỡ đến vô cùng, kích trong tay như con rồng, tiên uy hiển hách. Lúc này, anh chẳng khác gì chiến thần cửu thiên hạ phàm, tất cả các Nguyên Anh, Thần Tử, thần tướng trước mắt anh đều nhỏ bé yếu ớt như con kiến, không đỡ nổi một đòn.

“Soạt!”

Trùng Dương bất cẩn, vừa mới sống lại đã bị một kích của Diệp Thành chém thành hai nửa.

Đây là Thần Tử thứ ba mất mạng trong trận chiến này. Trong tinh hà ngoại vực, Vô Cực Tông chỉ kém Kim Ô Môn và Trường Sinh Giáo, là giáo phái lớn xếp thứ ba.

Vậy mà đường đường Đại Thần Tử của Vô Cực Tông lại bị Diệp Thành tiện tay giết như giết gà, chém làm đôi một cách dễ dàng.

“Vù!”

Giữa hư không, mấy tỷ ngôi sao hiện lên, một mặt trời vàng và một vầng trăng sáng mọc lên ở phía Tây. Khi dị tượng kinh thiên xuất hiện vì cái chết của Trùng Dương, cuối cùng các Thần Tử khác và thần tướng của các đại giáo cũng không nhịn được nữa.

“Không!”

Trong mắt mấy thần tướng của Vô Cực Tông chảy cả máu ra.

“Diệp Thành, mày giết Thần Tử tông tao, Vô Cực Tông tao và mày không đội trời chung, đến chết mới thôi!”, có trưởng lão Vô Cực Tông phừng một tiếng, thiêu đốt linh hồn, hóa thành một ráng bạc vô cùng chói mắt, lao vút về phía Diệp Thành.

Đòn tấn công này kinh thiên động địa, uy lực thậm chí còn vượt cả Nguyên Anh đỉnh phong, tiến đến cảnh giới Hợp Đạo.

Nhưng Diệp Thành chỉ tiện tay vung một kích, chém luồng ánh bạc chói lòa kia thành hai nửa, sau đó lại ép tới. Đôi mắt anh lạnh lùng băng giá, áo đen bay phần phật, ánh sáng xanh vô tận lao vút lên trời, giống như một lá cờ chiếu rọi cả biển sao.

Lúc này, Diệp Thành tay cầm trường kích, chân đạp hư không, toàn thân tắm trong máu thần, đâu còn chút dáng vẻ thiếu niên, trong mắt mọi người, anh như một vị sát thần bước từ trong biển máu cửu u ra.

“Không được do dự nữa, chúng ta cùng liên thủ liều mạng với hắn đến cùng!”

Vân Lam tay ghìm dây cương, nhỏ giọng gầm lên.

“Phải đấy, đừng bị hắn dọa sợ, hắn chỉ có thân xác mạnh mẽ, đạt đến cảnh giới Bán Bộ Chân Tiên, pháp bảo trong tay sắc bén mà thôi. Nhưng trên người chúng ta cũng có bí bảo do Chân Tiên ban cho, không hề thua kém hắn, cộng thêm mười vạn thần quân tương trợ, hoàn toàn có thể đấu một trận với hắn!”

Thần Tử Diệt Tận vừa sống lại, sắc mặt vẫn hơi trắng bệch, cũng lớn tiếng kêu lên.

“Ầm!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất