“Không tệ, tên nhóc, nếu không có lão Vân mở lời thì bản tôn đã bắt về Diệt Tận Giáo rồi, sư điệt của tôi muốn kế thừa vị trí giáo chủ Diệt Tận Giáo đang thiếu một thuộc hạ tuỳ tùng, xuất thân không tốt nhưng sức chiến đấu một mình thì có thể, đủ để làm hộ vệ kề cận cho nó”.
Một ông lão gầy còm mặc đồ đen u ám nói.
Những người còn lại ánh mắt đều liếc sang Diệp Thành, hoặc cười lạnh hoặc ngạc nhiên hoặc ẩn giấu sát ý.
Nhất là người mạnh của Vô Cực Tông được bao phủ bởi hàng tỉ hào quang Tinh Hà, mờ mờ ảo ảo, ánh mắt sâu thẳm tràn đầy sát ý, nhưng vẻ mặt vẫn khẽ cười.
“Thả hắn ra? Dựa vào vài câu nói của mấy người sao? Nghĩ mình là ai vậy?”
Diệp Thành khẽ búng ngón tay, bình tĩnh nói.
“Ha ha ha!”
Vài người lắc đầu bật cười, không hề tức giận chút nào.
“Tiểu bối đúng là tiểu bối, ở trên ngôi sao bị bỏ rơi này lâu rồi, không biết bên ngoài tinh không rộng lớn thế nào”. Ông lão gầy còm xuất thân từ Diệt Tận Giáo lắc đầu.
“Diệp Thành, có thể ở tinh vực này tu thành pháp lực như vậy, đúng là thiên chất rất mạnh, e là cả lão phu tôi đây cũng có lòng mến mộ người tài muốn thu nhận đồ đệ. Nhưng đừng xem thiện ý của chúng tôi là lẽ đương nhiên. Nếu tu vi đã đến được đó thì phải hiểu được, có những người có thể chống lại, nhưng có những người không thể nào chống lại được. Cúi đầu trước kẻ mạnh cũng không phải là chuyện nhục nhã”.
Ông lão cao to lực lưỡng chỉ điểm cho Diệp Thành.
“Không sai, đạo hữu Diệp, thả tên nghiệp chướng này ra, lão đây sẽ bảo vệ tính mạng cả môn phái. Nghĩ đến lão bất tử tôi đây tuy rằng sống ngây dại mấy vạn năm cũng không có ích gì, nhưng chút mặt mũi bản thân thì vẫn có”.
Vân Cực, người mặc đồ vải bình dân nhẹ nhàng nói với Diệp Thành.
Đột nhiên, tầm mắt của cả vũ trụ đều tập trung trên người Diệp Thành.
Cả trời đất đều yên tĩnh…
“Tôi biết rồi, ông ta là Kháo Sơn Vương Vân Cực. Sao ông ta lại ở đây, không phải nghe nói là ông ta đã toạ hoá lâu rồi sao?”
Đột nhiên Trùng Lâu kinh sợ nói.
“Kháo Sơn Vương cái gì?", Aokawa Sakura nghi hoặc hỏi.
Cả người Trùng Lâu run rẩy, cúi đầu khẽ nói.
Vị Kháo Sơn Vương này không phải Chân Tiên, nhưng ông ta lại là con của Chân Tiên, bố ông ta chính là Kim Ô Chân Tiên của Kim Ô Môn, trong cả ngoại vực Tinh Hà chỉ đứng sau cao thủ Vạn Yêu Chân Tiên. Mà anh cả, anh hai của ông ta đã là Chính Đạo Chân Tiên từ lâu rồi, đặc biệt là anh hai ông ta được xưng là Kiếm Tiên, Kiếm Vũ Tinh Hà, đã từng một mình một kiếm áp chế một Chân Tiên Đạo Thống phải cúi đầu. Anh năm của ông ta lại thừa kế vị trí thiếu chủ Kim Ô Môn, nghe nói nắm giữ trong tay tiên bảo mạnh mẽ nhất của Kim Ô Môn, cũng tương đương với Chân Tiên.
Mặc dù Vân Cực không bằng mấy vị huynh trưởng, nhưng từ năm vạn năm trước đã bước vào cảnh giới Bán Chân Tiên. Vì vậy đã được Kim Ô Môn phong là Kháo Sơn Vương. Trong những Bán Chân Tiên chính là sự tồn tại kinh khủng nhất.
“Đúng, chính là ông ta. Tôi ở trong tông môn có xem du ký của một vị lão tổ, từng ghi lại những đặc thù của ông ta, người mặc đồ vải bình dân, tay cầm tiên kiếm Long Diệu do Thần Đế ban tặng, vô cùng keo kiệt. Chính là Kháo Sơn Vương!”
Ma La cũng kinh sợ kêu lên.
Rất nhiều tu sĩ có qua lại với đại giáo trong biển sao, trong lòng đều chùng xuống.
Trong các đại Chân Tiên Đạo Thống, đều kể lại có tồn tại cấp bậc Thái thượng trưởng lão sống trên năm vạn năm. Tu vi những Thái thượng trưởng lão này quả thực là rung chuyển đất trời, đạo hạnh cao thâm không thể tưởng nổi, đã từng chạm đến phạm vi Thần Minh, Nguyên Anh còn lâu mới có thể chống lại được. Mà thân là con trai chân chính của Chân Tiên, huyết mạch có đến vô số thế hệ, mà còn được phong Vương, vậy thì Kháo Vương Sơn Vân Cực này kinh khủng đến thế nào?
Nghe nói cho đến nay, “Vương” của Kim Ô Môn còn chưa vượt quá mười người, mỗi một người đều là sự tồn tại kinh động cả Tinh Hà.
Rất nhiều Thần Tử của Kim Ô Môn hết cả một đời, cũng không cách nào được phong Vương.
Phong Linh thấp giọng nói: “Không sai, những người khác cũng là nhân vật cấp bậc Thái thượng trưởng lại của các giáo. Ông lão vóc dáng to lớn chính là Bán Chân Tiên của Vạn Yêu Môn, Nguyên Hạo!”
Lúc này, Trùng Lâu cũng đã nhận ra bọn họ, dùng giọng nói run rẩy kể lại trước sau một lượt.
Vân Cực xuất thân từ Kim Ô Môn, người gọi là anh Lý lại là Thái thượng trưởng lão Lý Thiên Vũ của Trường Sinh Giáo, mỹ nữ mặc trang phục trong cung đến từ Kim Đồng Giáo, ông lão gầy còm xuất thân từ Diệt Tận Giáo…
Những người này hiển nhiên đều là những người vô cùng quan trọng của các đại thần giáo. Mỗi một vị đều sống trên năm vạn năm, ở sâu trong biển sao, bọn họ đã trở thanh truyền kỳ, thần thoại từ lâu rồi.
Từ nhiều thế hệ trước bọn họ cũng là Thần Tử, thậm chí là người xuất chúng trong Thần Tử, bất kể là Vân Lam, Tô Ma hay chị em Kim Tung, Kim Hoa, ở trước mặt bọn họ đều là hậu bối không biết đã qua bao nhiêu thế hệ, căn bản không đáng nhắc đến.
“Những người này, đều là nhân vật cấp bậc trấn giáo của các giáo lớn, ngoại trừ một vài vị giáo chủ Chân Tiên, thì trong các giáo lớn đều tôn thờ bọn họ. Ngoại trừ chuyện liên quan đến chiến đấu diệt giáo, thì đa phần đều bế quan khổ tu đột phá lên Hợp Đạo, có khi một vạn năm cũng chưa từng lộ diện, sao lại khiến bọn họ mạo hiểm tiến vào tinh vực bị vứt bỏ được chứ?”
Trùng Lâu không hiểu, nhưng Ma La nghĩ đến cảnh tượng trong đất tiên thì có hiểu đôi chút.
Sức nặng của Địa Cầu, vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ.
Xem ra những vị Chân Tiên đối với Địa Cầu chỉ là tình thế bắt buộc, nhưng đồng thời cũng có nghĩa rằng, mối đe dọa mà Diệp Thành phải đối mặt vô cùng to lớn, ngoài sức tưởng tượng của bọn họ. Nghĩ đến đây, tim Ma La như chìm vào đáy vực sâu, tất cả mọi người chỉ có thể bình tĩnh ngẩng đầu, đợi chờ Diệp Thành phản hồi.
“Nếu đạo hữu thả kẻ hậu bối không nên người này của tôi ra, ngoại trừ tính mạng của cả môn thì lão có thể dùng khoáng thạch từ một tinh vực vừa thắng được vào tay để bồi thường, tinh vực đó có mạch khoáng kim ô thạch rất hiếm thấy, ngang bằng với giá trị một tỷ linh thạch. Diệp đạo hữu thấy thế nào?”
Ông lão mặc áo vải cười nói với Diệp Thành.