Tiên Đế Trùng Sinh (Dịch)

Chương 986 "Anh là cái gì chứ, đâu có xứng để hỏi tôi?"

"Phập phập!"

Thanh đao gãy cắm trên vai Vân Thần dễ dàng xuyên qua chiến y Liệt Nhật mà hắn mặc. Đó là bảo y mà Kim Ô Môn đã dùng lông vũ Kim Ô rụng xuống dệt thành. Tuy không phải tiên bảo hay chuẩn tiên bảo, nhưng tính phòng ngự của nó hơn xa thiên bảo, cho dù là Bán Bộ Chân Tiên cũng khó mà xuyên qua được.

Nhưng món pháp bảo phòng ngự này giờ đây lại bị thanh đao gãy dễ dàng xuyên qua, vết thương còn vang lên âm thanh xèo xèo, rắc rắc, khói trắng bốc lên.

"Anh là cái gì chứ, đâu có xứng để hỏi tôi?"

Diệp Thành cúi đầu, sắc mặt lạnh nhạt, anh nói rất thản nhiên.

Anh giơ tay thu hồi đao gãy. Qua mấy phen huyết chiến, đánh bại Thần Tử, đánh bại bảy Thái Thượng trưởng lão, chém tan hàng triệu quân địch, dù là Diệp Thành cũng thấy hơi không chịu nổi, cơ thể anh xuất hiện những vết nứt nhỏ, trên làn da trơn bóng lấp lánh có đường vân như tơ nhện.

Nhưng khí huyết của anh không giảm mà còn tăng, được thiêu đốt bởi Mặt Trời. Anh đi từng bước đến chỗ Vân Thần.

Các đệ tử Kim Ô Môn xung quanh đều liều chết xông lên, nhưng họ còn chưa đến được phạm vi vạn trượng quanh Diệp Thành là đã bị uy áp vô hình nghiền nát thành bãi thịt, nổ tung biến thành sương máu.

Dù chỉ là phát khí thế ra ngoài cũng uy lực như vậy!

"Cộp cộp cộp!"

Mỗi khi Diệp Thành giẫm một bước trên hư không đều tựa như sấm chớp vang rền, khiến cả hư không đều chấn động. Nhiều tu sĩ đứng gần đều trực tiếp bị xé nát, thân thể và hồn phách đều bị đánh chết.

"A!"

Vân Thần cố gắng đứng dậy, một luồng khói vàng kim mang sắc máu xộc lên từ cơ thể hắn, bay thẳng lên trời, gần như là xuyên qua cả vũ trụ.

Hắn mặc một bộ chiến giáp màu vàng kim, tuy rằng máu đỏ vẫn liên tục chảy ra từ vết thương trên vai và trên đầu hắn, vô cùng thảm hại, chẳng còn chút dáng vẻ nào của vị thiếu chủ cao quý, nhưng hắn vẫn chiến ý bừng bừng, cơ thể ngay lập tức đứng thẳng lại, vẻ mặt kiên quyết nói:

"Diệp Thành, cậu đừng tưởng rằng chém giết được mấy triệu quân, tiêu diệt mười Thái Thượng trưởng lão thì thật sự có thể đánh bại được Kim Ô Môn, đánh bại được các môn phái lớn ở ngoại vực. Uy nghiêm và sức mạnh của đạo thống Chân Tiên chúng tôi là thứ mà cậu vĩnh viễn không thể nào tưởng tượng ra được đâu, sức mạnh của Chân Tiên Hợp Đạo càng không phải thứ mà cậu có thể tưởng tượng ra được, có thể phản kháng lại được".

“Ồ, thế sao?”, Diệp Thành tùy tiện đáp lại một câu.

“Chẳng lẽ cậu tưởng rằng giết được đám người bọn họ, giết được đám trưởng lão và các Thần Tử, hay thậm chí đánh bại tôi là coi như thắng rồi sao? Thực sự quá nực cười, vô số các môn phái lớn ở tinh hà ngoại vực, ai mà không có tiên bảo và thần thú trấn áp, ai mà không có thần trận lợi hại tồn tại từ thời Thượng cổ, không có một hai vị Chân Tiên tồn tại cơ chứ?”

“Bọn họ muốn giết cậu cũng chỉ cần dùng đến một ngón tay cũng đủ để nghiền nát cậu thành tro bụi rồi”.

Vân Thần bình tĩnh nói, sau đó cười nhẹ: “Tôi tuy rằng mang danh là thiếu chủ của Kim Ô Môn, nhưng ở trong mấy người con của phụ hoàng tôi thì cũng chỉ xếp ở vị trí thứ ba mà thôi”.

“Đại ca của tôi tu vi thông thiên triệt địa, đã gần bằng phụ hoàng, mấy vạn năm trước đã trở thành Hợp Đạo. Nhị ca tôi còn có danh xưng Tiên Kiếm, đã từng một người một kiếm chống lại cả một môn phái lớn. Càng không phải nói đến ngoài Kim Ô Môn chúng tôi còn có Vô Cực Tông, Trường Sinh Giáo, Vạn Yêu Môn và vô số môn phái khác, ai mà không phải là môn phái lớn thống trị các tinh vực, tạo ra được hàng ngàn tu sĩ Nguyên Anh và hàng triệu các tu sĩ khác cơ chứ”.

“Nếu cậu giết tôi, đại quân như thế này, bọn họ muốn tổ chức lại mấy lần đều có thể làm được. Diệp Thành, cậu có thể ngăn cản được mấy lần cơ chứ?”

Ánh mắt Vân Thần tỏa ra ánh sáng lấp lánh, vẻ mặt trông vô cùng tự tin cùng kiêu ngạo.

Những đạo thống Chân Tiên đứng trên đỉnh của các tinh vực kia quả thực quá mạnh mẽ, cường giả bị tổn thất trên Địa Cầu đối với bọn họ chỉ là mất một sợi lông trên chín con trâu, sẽ không thương tổn đến căn cơ chân chính của bọn họ, cũng chỉ có mười Thái Thượng Trưởng lão kia là làm cho bọn họ có chút tiếc nuối mà thôi. Còn về đám Thần Tử và Nguyên Anh kia, mấy ngàn năm lại có thể bồi dưỡng ra được.

Mọi người khi nghe Vân Thần nói đột nhiên biến sắc.

“Hợp Đạo mà anh nói rất mạnh mẽ đấy, nhưng bọn họ đâu hết rồi?”. Diệp Thành bình tĩnh búng tay vào chiếc đao, nói với vẻ chế nhạo.

“Việc này…”

Nụ cười của Vân Thần hơi cứng lại.

Tình hình ở tinh vực bị lãng quên quá đặc thù, pháp tắc của thiên đạo không được hoàn chỉnh, có vô số loại tiên trận vô hình áp chế, người mạnh nhất có thể đến được đây là Ngụy Hợp Đạo. mà Hợp Đạo ở bên ngoài trừ khi là tự trảm tu vi, khiến cho bản thân không viên mãn, nếu không tuyệt đối sẽ không có cách nào tiến vào đây được.

Các Chân Tiên tiền thế của Vạn Yêu Môn đã chết ở đại điện Tề Thiên chính là ví dụ rõ ràng nhất, thậm chí đến cả tiên bảo và thần trận đều không có cách nào tiến vào, sẽ bị pháp trận áp chế.

“Tính toán của các Chân Tiên làm sao mà cậu có thể tưởng tượng nổi cơ chứ. Diệp Thành, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp", Vân Thần trầm giọng nói.

“Ồ, có tính toán gì thế, mau tung ra tôi xem nào”. Diệp Thành lạnh lùng nói, lại tiến thêm một bước.

“Rầm!”

Một bước này của Diệp Thành đã chỉ còn cách Vân Thần trăm trượng, Vân Thần cũng không thể nào chịu nổi nữa, trên người hắn bộc lộ ra nguồn sức mạnh vô hạn, ánh sáng vàng kim lan tỏa ra khắp người, khí tức dần dần nâng cao, tu vi từ Nguyên Anh nhanh chóng đột phá lên cảnh giới Bán Bộ Chân Tiên, thậm chí vẫn còn chưa dừng lại, thẳng tắp một mạch lên đỉnh phong mới dừng lại.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất