Tiên Đế Trùng Sinh (Dịch)

Chương 988 To gan lắm!

Dám đối đầu với Kim Ô Chân Tiên, quả là xứng với hai chữ Chân Tiên.

Đồng thời, bên ngoài tinh vực bị lãng quên, ở nơi cách không biết bao nhiêu tỉ dặm.

Một hành tinh đỏ rực to hơn mặt trời gấp trăm lần đang có một người khổng lồ ngủ say trong đó, dùng Mặt Trời để tắm nắng. Người khổng lồ đó cao không biết bao nhiêu trượng, chín con Kim Ô lớn bay vòng quanh người. Có thể nhìn thấy không gian ngàn dặm xung quanh người khổng lồ đó gần như đều tràn đầy lửa cháy.

Tu sĩ Kim Đan một khi bước vào là sẽ bị thiêu thành tro bụi, cho dù là cường giả Nguyên Anh khi đến cách ba trăm dặm cũng không thể nào tiến thêm dù chỉ một bước. Chỉ có những cường giả vượt xa cảnh giới Nguyên Anh mới có thể đến gần người đó.

"Vù vù vù!"

Người khổng lồ đó ngủ say, mỗi một hơi thở đều tạo nên những cơn gió rít gào mấy vạn dặm trong không trung, cứ như cơn bão năng lượng. Nếu không có các tiên trận bảo vệ thì có thể nói mỗi một hơi thở của người khổng lồ này có thể dấy lên sóng to gió lớn trên Thái Bình Dương, cuốn theo cả mấy chục quốc gia, hủy thành diệt đất vô cùng dễ dàng.

Nhưng lúc này người khổng lồ lại mở choàng mắt ra nhìn về phía Địa Cầu, trong đôi mắt to lớn lộ ra sự phẫn nộ.

"Phụ hoàng, sao thế ạ?"

Ở bên cạnh, một con Kim Ô to hơn trăm dặm bay ra, nói tiếng người. Điều khiến người ta kinh sợ là con Kim Ô đó có ba chân. Tuy rằng cái chân thứ ba vẫn rất non nớt, nhìn rất nhỏ, nhưng có thêm một cái chân này lại có ý nghĩa khác hẳn.

Kim Ô hai chân và Kim Ô ba chân chính là sự khác nhau giữa con thú bình thường với thần thú!

"Thần niệm mà ta để lại trên người ngũ đệ của con đã bị người khác hủy diệt. Ngũ đệ và thất đệ của con sắp chết rồi". Người khổng lồ nói. Mỗi một chữ lão thốt ra đều khiến bề mặt hành tinh dấy lên cơn bão năng lượng.

"To gan lắm, ai dám khiêu khích Kim Ô Môn chúng ta chứ, dám giết hậu duệ của thần tộc Kim Ô chúng ta!"

Kim Ô ba chân tức giận. Nó mở rộng hai cánh ngẩng đầu lên trời gào thét.

"Ầm ầm ầm!"

Trên bề mặt hành tinh trực tiếp dấy lên làn sóng năng lượng dài mấy chục nghìn dặm. Hai cột lửa xuyên thấu trời đất phụt ra từ trong mỏ nó, va vào trong vùng hư không của vũ trụ ra xa không biết bao nhiêu vạn dặm. Mà vô số các chiến binh không thể nào đếm hết canh giữ bên rìa hành tinh thì run rẩy sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn về phía hành tinh, không biết đã xảy ra chuyện gì đã chọc giận Chân Tiên nhà mình, còn là tận hai vị.

"Hắn ở tinh vực bị lãng quên, con với ta không đi vào được, món nợ này sau này sẽ từ từ tính sổ. Rồi sẽ có một ngày hắn sẽ cảm nhận được sự ràng buộc của tinh vực đó rồi chủ động đi ra, đó chính là lúc chúng ta báo thù".

Người khổng lồ nhìn về phía tinh vực bị lãng quên, trong đôi mắt dường như có ảnh ngược của Diệp Thành và Địa Cầu, đôi môi nở nụ cười tàn nhẫn:

"Hơn nữa...ải đó hắn có thể qua được hay không lại là một chuyện khác".

Nói xong người khổng lồ lại tiếp tục ngủ say.

Lúc này, không chỉ ở mỗi Kim Ô Môn mà cả Vô Cực Tông, Trường Sinh Giáo, Vạn Yêu Môn... Trong những bí cảnh hoặc tổ địa của những tông môn lớn đều có cường giả cất lời, hoặc hừ lạnh, hoặc tức giận, hoặc lắc đầu, hoặc nhíu mày.

Nhưng lúc đó trong đôi mắt họ đồng thời phản chiếu ảnh ngược của Diệp Thành.

Tuy cách hàng tỉ tỉ dặm nhưng uy lực của Chân Tiên vượt xa sự tưởng tượng của tất cả mọi người. Nhưng cuối cùng không biết vì sao mà không có cường giả nào ra tay. Dù là lão tổ Trường Sinh Giáo hận Diệp Thành nhất cũng vẫn ngồi xếp bằng trong tinh vân hấp thu nguyên khí sao trời, rèn luyện cơ thể và phép thần thông của mình, chỉ cười lạnh với tinh vực bị lãng quên.

.....

Trên Địa Cầu, Diệp Thành đã cảm nhận được gì đó liền quay đầu nhìn, nhẽ nhíu mày nhưng cuối cùng vẫn quay đầu lại. Mà lúc này Vân Thần điên cuồng lui về sau, hắn không còn nở nụ cười thản nhiên nữa.

"Không thể nào, không thể nào... Không thể nào!"

Thiếu chủ của Kim Ô Môn, con trai thứ năm của Kim Ô Chân Tiên này thất hồn lạc phách, vô cùng kinh hoàng, tất cả mọi dũng khí và lòng tin dường như đã bị ba nhát kiếm của Diệp Thành hoàn toàn chém bay.

"Sao lại không thể chứ".

Diệp Thành búng kiếm, ngạo nghễ đứng thẳng.

Anh cũng không dễ chịu, ba nhát kiếm gần như đã tiêu sạch sức mạnh Bán Nguyên của anh, hội tụ sức mạnh tinh khí mạnh nhất của anh, lặng lẽ nhưng bộc phát sức mạnh kinh người, chiêu kiếm hoàn hảo không tì vết, không hề dùng bất cứ sức mạnh nào, chỉ dựa vào một luồng nguyên khí để chém tan thần niệm của Kim Ô Chân Tiên.

Mặc dù tiêu hao khá lớn, nhưng năng lực khôi phục của thần thể Diệp Thành mạnh vô cùng, vì đó là một trong ba đại thần thể. Trong lúc anh hít thở, những vết nứt trên hồn phách và cơ thể đều nhanh chóng lành lại.

“Cậu chỉ là kẻ quê mùa ở Địa Cầu mà thôi, một đứa chưa tới năm mươi tuổi sao có thể mạnh như vậy? Tôi không tin, tôi không tin đâu!”

Vân Thần mở mắt ra, trong mắt đầy tơ máu.

Hắn đường đường là Thiếu chủ Kim Ô Môn, được mệnh danh là người mạnh nhất, không có đối thủ ở cảnh giới dưới Hợp Đạo, thế mà lại thua một thanh niên chưa tới năm mươi tuổi, làm sao hắn tin được chứ?

“Hơn nữa, thần niệm mà phụ hoàng để lại dù chỉ là một ý nghĩ cũng không phải tu sĩ Nguyên Anh như cậu là có thể chống đỡ, sao lại thất bại được? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào”.

Vân Thần liên tục lắc đầu, Kim Ô Chân Tiên ở trong lòng hắn giống như một vị thần. Vân Thần có con át chủ bài này nên mới không hề sợ hãi, ai ngờ lại bị Diệp Thành phá hủy với ba kiếm.

“Ôi, ngũ ca, lẽ nào anh không phát hiện ra à? Chúng ta đã thua rồi, thua triệt để rồi. Không chỉ có chúng ta mà cả Kim Ô Môn, thậm chí là tinh hà ngoại vực đều đã thua rồi. Ở tinh vực bị lãng quên này, còn ai là đối thủ của cậu ta nữa đây? Ở tinh vực này, cậu ta chính là Chân Tiên thật sự!”

Vân Cực đau lòng kêu lên.

Mặc dù vị Kháo Sơn Vương của Kim Ô Môn này chỉ còn lại một cái chân, nhưng tư duy đầu óc vẫn tỉnh táo, nhạy bén chưa từng có.

Khi cuộc chiến lần này kết thúc, Vân Cực đã hiểu tinh hà ngoại vực xong đời rồi.

Không phải tinh hà ngoại vực không có cao thủ đối phó với Diệp Thành. Trên thực tế, nếu Diệp Thành ở ngoài tinh vực bị quên lãng thì chưa chắc đã là đối thủ của Vân Thần. Thanh Trảm Long Đao tiên bảo tổ truyền trấn áp Kim Ô Môn đang ở trong tay Vân Thần, với một đòn dốc hết sức của tiên bảo gần như có thể sánh ngang với Hợp Đạo bùng nổ, bất cứ cao thủ nào cũng không thể chống đỡ. Tiếc là tiên bảo cũng đã bị tiên trận phong tỏa.

Nhưng dù không có tiên bảo thì thần trận, pháp khí bí mật, biển người thậm chí là Chân Tiên Hợp Đạo, bất cứ thứ nào cũng không dễ để Diệp Thành chống lại.

Nhưng Diệp Thành lại rúc mãi trong tinh vực bị lãng quên, vậy thì bất cứ một cao thủ nào vào đến đây cũng chẳng khác nào bị trói hai tay hai chân mà chiến đấu với Diệp Thành, Diệp Thành định trước sẽ xưng bá ở tinh vực này.

Thậm chí với tiềm lực hiện tại của Diệp Thành, Vân Cực lần đầu tiên dâng lên cảm giác lo lắng, có khi nào sau này Diệp Thành thật sự sẽ trả thù Kim Ô Môn không.

Mặc dù không tích lũy mấy nghìn năm thì không thể trở thành Hợp Đạo, nhưng không biết vì sao trong lòng Vân Cực lại dao động, sắc mặt trắng bệch.

Vân Thần thì lại khác, hắn hét lớn, cười đầy chế giễu:

“Diệp Thành, dù cậu có đánh bại đại quân triệu người thì đã sao? Tôi là Thiếu chủ của Kim Ô Môn, tôi sẽ không bao giờ đầu hàng, tôi sẽ đợi xem cậu bị diệt vong!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất