Chương 105: Huyện Cảnh Tú
Cách Cảnh Tú huyện hai mươi dặm.
Trên quan đạo, một chiếc xe ngựa từ từ chạy tới.
Hai con ngựa kéo xe đều vô cùng thần tuấn, trạng thái ngang nhiên, đặc biệt là con bên trái, toàn thân trắng như tuyết, đây là một bảo mã.
Mà làm người ta phải trố mắt ngạc nhiên chính là một bảo mã như vậy, kể cả con ngựa tốt màu nâu bên cạnh lại đồng thời dùng để kéo xe, có thể nói là vô cùng phung phí của trời.
Mà thùng xe của xe ngựa này cũng vô cùng rộng rãi, đại khí hoa lệ, được hai con ngựa tốt kéo mà vẫn vững vàng như cũ, không hề bị xóc nảy.
Người đánh xe rõ ràng là một thiếu niên, diện mạo tuấn lãng, thần sắc nhàn nhã, trong miệng thỉnh thoảng còn huýt sáo.
Nhìn hắn mặc trường sam màu vàng mộc mạc đơn giản, thậm chí đã bị giặt đến mức trắng bệch, giống như một thiếu niên nhà nghèo, nhưng nhìn hắn điều khiển chiếc xe ngựa này, cùng với khí thế trên người hắn, rõ ràng thiếu niên tầm thường khôn thể so sánh được.
"Một đường này đi quá là thuận lợi."
Tô Đình thở dài một hơi, thầm nói: "Ta còn tưởng một đường này nhất định gặp phải vô số khó khăn trắc trở, lên xuống chập trùng, đặc sắc vạn phần chứ."
Hắn vốn nghĩ mình mới bắt đầu tu hành, kiếp số sẽ liên tiếp kéo đến, dù không có yêu ma quỷ quái chặn đường, sợ là cũng sẽ có cường đạo giặc cướp đánh cướp, nên đoạn đường ngàn dặm này sợ là cũng sẽ không bình tĩnh.
Nhưng không ngờ một đường chạy mãi 700 dặm, lại thật sự gió êm sóng lặng.
Điều này khiến Tô Đình vốn có lòng chuẩn bị không khỏi xuất hiện cảm xúc phức tạp, dường như hắn vừa thở phào nhẹ nhõm, lại vừa có chút tiếc nuối thất vọng, dường như có chút ngạc nhiên, đến cuối cùng lại là thoải mái, hoặc là nói mất cảm giác.
Dù sao dưới triều Đại Chu cai trị, bây giờ vẫn được tính là thái bình thịnh thế.
Từ Lạc Việt quận đến Khảm Lăng huyện xa cả ngàn dặm, nếu là người bình thường đi, cũng chưa chắc có nguy hiểm gì.
Huống chi hắn là người tu hành, dù thật sự có yêu ma quỷ quái, hoặc cường đạo gặc cướp gì muốn hại người hại mệnh, khi cảm ứng được khí tức người tu đạo của hắn, tất nhiên cũng sẽ không tới trêu chọc hắn.
Tô Đình lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ, đưa tay vỗ một cái trên mông ngựa trắng, nói: "Đi nhanh lên nào, ngày hôm nay đến đây, Tô thần y ta còn phải đi chữa bệnh đấy."
Con ngựa trắng này rõ ràng là ngựa yêu của Đường công tử, cũng coi như đệ nhất bảo mã ở Lạc Việt quận.
Ngày đó hắn diệt Vương lão gia cùng Đường công tử, lấy được ngân lượng tiền tài trên người bọn hắn, cùng với ba con ngựa tốt, kể cả con ngựa chính mình mua lại kia nữa thì có tới bốn con ngựa.
Hắn cân nhắc một lúc, quyết định giữ lại con ngựa trắng của Đường công tử, cùng với ngựa tốt màu nâu của tên thị vệ đi theo Đường công tử kia.
Còn ngựa của Vương lão gia, cùng với con ngựa hắn mua lúc đầu kia thì đã bị bán đi ở một huyện cách xa Lạc Việt quận. . . Lúc đó điền trang xe ngựa nhìn thấy bảo mã màu trắng này, quả thực là hai mắt toả sáng, muốn ra giá cao mua lại, nhưng bị Tô Đình từ chối, sau đó thậm chí bọn hắn còn từng có suy nghĩ muốn giết người đoạt ngựa, nhưng chẳng biết vì sao lại không ra tay khiến Tô Đình cảm thấy hơi tiếc nuối.
Bán hai con ngựa, trong đó còn có con ngựa tốt của Vương lão gia kia, hắn lại kiếm được một bút ngân lượng, cộng với số ngân lượng trên thân bảy người của Vương gia cùng Đường gia, cùng với mấy thứ như ngọc bội đai lưng của Vương lão gia cùng Đường công tử, cũng coi như phát tài một phen.
Sau đó Tô Đình lại bán thùng xe lúc đầu đi, đổi một thùng xe càng to lớn hơn, bên trong rộng rãi thoải mái, bên ngoài cũng coi như hoa lệ, khi đánh xe cũng vững chãi, bớt bị xóc nảy.
Sau đó, hắn dùng bảo mã màu trắng và ngựa tốt màu nâu để kéo xe.
Lúc đó đã khiến người trong điền trang xe ngựa nhìn mà trợn mắt ngoác mồm, nắm tay không ngừng đấm vào ngực.
Tô đại thiếu gia sắp hóa thân thành Tô thần y, hoàn toàn không có tự giác là đang "Phung phí của trời", dùng hai con tốt ngựa để kéo xe, cảm thấy lần này xe ngựa rộng rãi, lại đi khá vững vàng thì hết sức hài lòng.
. ..
"Tiểu Đình."
Tô Duyệt Tần nhẹ giọng nói: "Sắp đến Cảnh Tú huyện chưa?"
Tô Đình quay đầu lại nở nụ cười, nói: "Sắp đến rồi."
Màn xe phía sau bị ghim sang một bên, để biểu tỷ ngồi trong xe cũng có thể thấy rõ con đường, cũng có thể nhìn thấy Tô Đình. . . Tự nhiên này là thủ pháp của Tô Đình, hắn cân nhắc đến đường xá xa xôi, chỉ lo biểu tỷ thấy nhàm chán.
Kỳ thực khi vừa rời đi Lạc Việt quận lúc, bởi Tô Đình thi pháp hóa ra lực sĩ thủy hành để giết giết đám người, Tô Duyệt Tần vẫn cảm thấy vô cùng hoảng hốt, khó có thể tin, giống như đang nằm mơ.
Sau đó mấy ngày, nàng thả màn xe xuống, cho mình một khoảng thời gian để bình tĩnh lại.
Dù cho đến hôm nay, nàng vẫn cảm thấy khó có thể tin tưởng được.
Nàng bái thần, cũng tin tưởng có thần.
Nhưng nàng thật sự không hề nghĩ tới sẽ có một ngày, người đệ đệ mà mình cùng sống nương tựa lẫn nhau lại là người tu hành.
Tiểu Đình có thể không sợ Tôn gia, có thể miệt thị Vương gia, có thể khiến Phương đại nhân kính nể, có thể để Tùng lão coi trọng. . . Không phải dựa vào cái khác, mà chỉ vì tiểu Đình đã vào con đường tu tiên.
Lúc đầu trong lòng nàng cảm thấy khó có thể tin, sau đó chính là vui mừng, vui thay cho Tô Đình, nhưng lại lo lắng cho chính mình. . . Tiểu Đình đã là người tu hành, mà nàng vẫn là phàm nhân, ngày sau tiểu Đình sẽ trường sinh bất lão, còn nàng cuối cùng cũng sẽ chết già.
Hai người cuối cùng sẽ tiên phàm ngăn cách?
Tô Duyệt Tần hơi cúi đầu, khẽ thở dài.
Nàng vô cùng thông minh, nàng có thể suy đoán ra trước đó tiểu Đình dạy nàng mấy việc kia, chính là tri thức về thần tiên, cũng là có ý muốn truyền phương pháp tu hành cho nàng, nhưng đến nay vẫn chưa truyền dạy bất k pháp môn nào.
Nàng cũng có thể cảm giác được đến nay tiểu Đình chưa truyền pháp môn cho nàng, có lẽ chính là vì hàn khí trong cơ thể nàng bây giờ.
Hàn khí kia rốt cuộc là cái gì?
Tiểu Đình không trị được?
Tùng lão cũng không trị được?
Linh phù của Lôi Thần Thiên Tôn cũng không trị được?
Như vậy Tô gia ở Khảm Lăng thật sự có thể trị được?
Nàng khẽ thở dài, đêm qua nàng đột nhiên hỏi một câu có phải hàn khí này rất khó giải quyết, nhưng tiểu Đình lại ung dung cười lắc lắc đầu, cũng không nhìn ra cái gì.
Nhưng nàng lại có thể phát hiện ra gì đó.
"Tỷ."
Tô Đình nói: "Sắp tới Cảnh Tú huyện."
Tô Duyệt Tần bị lời nói của hắn đánh gãy tâm tư hỗn loạn, phục hồi tinh thần lại, nhẹ giọng nói: "Được rồi."
Những ngày qua, Tô Đình tiêu tốn không nhỏ, nhiều là tiền tài lấy được từ chỗ Vương lão gia cùng Đường công tử, cùng với ngân lượng kiếm được khi bán ngựa, cũng coi như dư dả.
Mà Tô Duyệt Tần từ trước đến giờ luôn tiết kiệm cũng không tiếp tục khuyên hắn.
Kim ngân tiền tài đối với người thường là quan trọng không gì sánh được, thế nhưng đối với người tu hành thì có lẽ nó chính là cặn bã.
Cũng khó trách những ngày qua, cửa hàng chưa khai trương, nhưng tỷ đệ hai người chưa từng thiếu tiền.
Đột nhiên, xe ngựa ngừng lại.
"Tiểu Đình, làm sao thế?"
"Không có chuyện gì, đằng trước có mấy người nghỉ chân ở ven đường, đồ đạc của bọn hắn hơi lộn xộn, tađi chậm lại một chút rồi vòng từ một bên đi qua."
"Ừm. . ."
Tô Duyệt Tần nhìn tới bên cạnh, đột nhiên thấy rõ mấy hán tử kia đang ngơ ngác nhìn tới bên này, hai mắt nhìn chằm chằm không hề chớp mắt.
Trong lòng nàng cả kinh, thấp giọng nói: "Tiểu Đình, bọn hắn không phải là cường đạo chặn đường cướp của chứ?"
Tô Đình lắc đầu nói: "Không biết."
Tô Duyệt Tần nói: "Vậy vì sao bọn hắn lại nhìn chằm chằm chúng ta như thế? Hay thật sự đã nổi lên ác ý?"
Tô Đình khẽ cau mày, đánh giá đối phương vài lần, thu hồi ánh mắt, lắc đầu nói: "Không phải, bọn hắn chỉ nhìn đến sững sờ mà thôi. . . Chắc là vì tỷ đệ chúng ta tuấn tú xinh đẹp khiến bọn hắn kinh ngạc thôi."
Tô Duyệt Tần ngẩn ra.
Tô Đình cười nói: "Dù thực sự là cường đạo, lấy bản lãnh của ta, ở trần gian này còn phải sợ ai nữa?"
Tô Duyệt Tần nhớ tới một người nước như thiên thần ngày đó, mới gật gật đầu, không còn lo lắng nữa.
. ..
Đôi ngựa kéo xe kia từ từ mà đi.
Móng ngựa đi qua, bánh xe lăn quá, dấu vết vẫn còn.
Bụi bặm còn chưa hạ xuống.
Mấy người này hai mặt nhìn nhau.
Sau một chốc, mới thấy rõ thương nhân đứng đầu kia, khóe miệng co giật một thoáng.
"Phung phí của trời a!"
" Hai ngựa trắng đen kéo xe. . . Ngựa trắng kia thần tuấn phi thường, tuyệt đối là ngựa tốt thượng đẳng."
"Ngựa như vậy, dù không phải thiên lý mã, nhưng cũng sẽ được vương công quý tộc yêu thích, thiếu niên kia lại dùng để kéo xe? Còn dùng tới hai con ngựa?"
"Đây là công tử nhà nào, xa xỉ như vậy?"
"Xem quần áo của tiểu tử kia, cũng không giống công tử quý gia gì."
"Trong xe ngựa giống như có một cô nương, không thấy mặt, nhưng ta cảm thấy nhất định rất xinh đẹp, các ngươi thấy sao?"
Đám người hai mặt nhìn nhau.
Mà xe ngựa kia đã từ từ đi xa.
* * *