Chương 113: Tỉnh Túc Tinh Thần, Cảnh Tú Hà Bá
Một trong hai mươi tám Tinh túc- Tỉnh Mộc Ngạn.
Nghe đồn vị Tỉnh Túc này, 800 năm trước từng là Lương quan, sau đó Lương quốc bị hủy diệt, thay vào đó là triều Đại Chu, vị này lấy thân tuẫn quốc, được phong vị trí Tinh thần, trở thành một trong hai mươi tám Tinh túc- Tỉnh Mộc Ngạn.
Mà vị lương quan này lúc đầu từng làm quan huyện Cảnh Tú huyện, sau đó lên chức mới rời Cảnh Tú huyện.
Mấy trăm năm qua, vào ngày sinh nhật của ngài, Cảnh Tú huyện đều sẽ cử hành thịnh điển, cung phụng làm lễ, đã thành truyền thống tập tục ở nơi này.
"Thịnh hội này rất hiếm thấy, có nhiều người diễu hành, tình cảnh hùng vĩ vô cùng đặc sắc."
Lão phu nhân cười nói: "Lão thân nhìn mấy chục năm, đều xem không chán, những người trẻ tuổi như các ngươi càng nên va chạm xã hội nhiều hơn."
Sắc mặt Tô Đình liên tục biến đổi, ngượng ngùng nói: "Lần sau, lần sau."
Lần trước hắn thi pháp trong lao ngục, không hiểu sao đã trêu chọc tới Ngạn Thú, chính là vị Tỉnh Túc này.
Lần thịnh điển này, nếu như Tinh thần hiển linh, thấy Tô mỗ hắn ở đây, chẳng phải là sẽ hỏng việc?
Tuy rằng chuyện như vậy không có nhiều khả năng phát sinh, nhưng không ai muốn dùng chính mình đi mạo hiểm cả.
Nói cho cùng vẫn là do đạo hạnh của hắn còn thấp, nếu hắn đã đắc đạo thành tiên, như vậy dù chân thân của vị Tỉnh Túc này hạ giới cũng không cần sợ hãi.
"Lần sau. . ."
Lão phu nhân cau mày nói: "Tiểu thần y sốt ruột như thế sao?"
Tô Đình tỏ vẻ nghiêm túc, gật đầu nói: "Tỷ đệ hai người chúng ta còn có mấy chuyện phải làm, muốn đi thăm người thân, trước đó đã hẹn xong thời gian, không tiện trì hoãn để người khác đợi lâu."
Lão phu nhân hơi thở dài, nói: "Như vậy thì thật đáng tiếc."
Nói xong, lão phu nhân lại nghĩ tới cái gì, nói rằng: "Nhưng nếu các ngươi trở về sớm, vẫn có thể gặp được một lần thịnh hội khác."
Tô Đình ngạc nhiên hỏi: "Lại có thịnh hội nữa?"
Lão phu nhân nói: "Đó là sinh nhật của Cảnh Tú Hà Bá."
Tô Đình hơi cảm mờ mịt, nói: "Cảnh Tú Hà Bá?"
Lão phu nhân nói: "Đây là hà bá trong sông lớn ở Cảnh Tú chúng ta, quản lý con sông lớn ở Cảnh Tú huyện này, giúp cho mưa thuận gió hòa, ngũ cốc được mùa."
Nói tới đây, lão phu nhân lại cười nói: "Nói đến hà bá còn có chút liên can với Tỉnh Túc."
Tô Đình nghe nói hà bá này còn có quan hệ cùng Tỉnh Mộc Ngạn, không khỏi hỏi: "Quan hệ gì?"
Lão phu nhân nói rằng: "Căn cứ vào lời truyền bao đời ở Cảnh Tú huyện thì kỳ thực Cảnh Tú Hà Bá chính là con gái của Tỉnh Túc tinh quan trên trời. Chỉ là chẳng biết vì sao, phụ nữ không hòa thuận, quan hệ cũng không tốt."
"Mà sau này, căn cứ vào truyền thuyết thì phụ thân được phong là thiên thần, mà con gái thành hà bá chốn nhân gian."
"Mặc dù phụ nữ đều là Chân Thần mà người dân Cảnh Tú huyện cung phụng, nhưng thiên địa cách xa nhau, dù cùng ở Cảnh Tú mà mấy trăm năm chưa từng gặp nhau rồi."
"Đương nhiên, những truyền thuyết này quá mức xa xôi, cũng không biết lưu truyền này là thật hay giả."
Lão phu nhân kể lại hết những truyền thuyết ở Cảnh Tú huyện một lần.
Tô Duyệt Tần chỉ cho rằng đây là chuyện xưa, ngược lại nghe cũng say sưa ngon lành.
Nhưng Tô Đình nghe vào trong tai, tâm tư lại khẽ động, trong đầu có không ít suy nghĩ.
. ..
Lại qua một ngày.
Hôm nay, Tô Đình chuẩn bị khởi hành, đi tới Khảm Lăng.
Tỷ đệ hai người đi chào từ biệt Đinh lão phu nhân.
Lão phu nhân vô cùng không nỡ, liên tục căn dặn, khi trở về nhơ tới Đinh gia thăm bà, nếu kịp ngày sinh nhật hà bá thì chính là tốt nhất.
Tô Duyệt Tần nhìn Tô Đình một cái, thấy Tô Đình gật đầu mới đồng ý.
"Đúng rồi. . ."
Lão phu nhân dường như nhớ tới cái gì, nói: "Trí nhớ của lão thân không được tốt, trước đó các ngươi nói muốn đi nơi nào thăm người thân?"
Tô Duyệt Tần nhẹ giọng nói: " Tô gia ở Khảm Lăng."
Lão phu nhân lúc này mới chợt hiểu nói: "Đúng rồi, con lớn nhất của lão thân đang ở Khảm Lăng làm quan, các ngươi đi tới Khảm Lăng, vừa vặn để hắn chăm sóc nhiều hơn."
Nghe đến đó, Đinh nhị gia cười nói: "Chuyện này còn cần ngài dặn sao? Đinh Ngôn thấy ngài khỏi hẳn, đã đi tới Khảm Lăng từ lâu để báo tin cho đại ca, chuyện về Tô tiên sinh, hắn cũng đã báo cho đại ca biết rồi."
Lão phu nhân gật gù, nói: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Nói xong, lão phu nhân lại nói: "Lão tam đi đâu rồi, không nói hắn tới đưa tiễn ân nhân à?"
Đinh nhị gia khổ não nói: "Tiểu tử này lại đi Kiếm sơn, ai có thể quản được hắn?"
Tô Đình nghe vậy, ánh mắt hơi ngưng tụ, nhưng không mở miệng.
Hắn ở lai Đinh gia mấy ngày, từ lâu đã thăm dò được rõ ràng.
Những ngày qua, Đinh lão tam đều ở một nơi gọi là Kiếm sơn.
Nơi gọi là Kiếm sơn kia, có lời đồn là ở thời cổ từng có thần tiên ngã xuống .
Mặc kệ truyền thuyết là thật hay giả, nhưng ít ra Tô Đình xác thực cảm ứng được khí tức ác liệt trên người Đinh lão tam.
"Đúng là đã thất lễ với người."
Lão phu nhân nói: "Có chút bản lĩnh là mắt cao hơn đầu."
Mặc dù bà đang oán giận, nhưng nghe ngữ khí của bà thì có thể thấy bà rất kiêu ngạo vì tiểu nhi tử này.
Một người mẫu thân thấy con trai của chính mình tài giỏi ở một phương diện, nhất định sẽ không nhin được mà kiêu ngạo.
Dù cho con trai này ở các phương diện khác thực sự kém không thể tả, nhưng cũng đều sẽ được bỏ qua.
. ..
Trước cửa Đinh gia.
Xe ngựa song kéo đã chờ đợi ở trước cửa.
Tô Đình đỡ biểu tỷ lên xe ngựa, mới xoay người lại, thi lễ nói: "Lão phu nhân, Đinh nhị gia, Tô mỗ đi rồi."
Lão phu nhân tràn đầy không nỡ, dặn dò: "Lần sau nhớ đến nhé."
Tô Đình cười nói: "Đây là tự nhiên."
Nói xong những lời này, hắn cũng lên xe ngựa, đang muốn đánh ngựa rời đi, đột nhiên cảm giác thấy đã quên gì đó.
Hắn nghĩ một chốc lát mới nhớ lại một chuyện.
Hắn xoay đầu lại, cười nói: "Sau này nếu lão phu nhân có nhàn hạ đi tới Lạc Việt quận, cũng có thể đi tìm Tô Đình."
Lão phu nhân đã cao tuổi, đương nhiên sẽ không đi xa nhà, nhưng cũng không từ chối, chỉ thuận miệng đáp một tiếng.
Nhưng Tô Đình giống như thường, chỉ cười nói: " Lôi Thần miếu ở Lạc Việt quận có người coi miếu chính là trưởng bối của ta, kỳ thực lần này đến chữa bệnh cho lão phu nhân, chính là ý của lão nhân gia. . . Lão nhân gia còn chuẩn bị cho lão phu nhân một đạo linh phù, để ta đốt bỏ vào trong bát nước lúc trước, bằng không bệnh của lão phu nhân cũng không sẽ dễ dàng tốt đẹp như vậy."
Lão phu nhân nghe vậy, nhất thời cả kinh nói: "Hóa ra còn có chuyện này, vậy thì thật là cần đi Lôi Thần miếu báo đáp một phen."
Tô Đình cười ha ha, sau đó cũng không nhiều lời nữa, đánh ngựa mà đi.
Bất kể nói thế nào, hắn đã hoàn thành lời dặn của Tùng lão rồi.
Xe ngựa chậm rãi cất bước, dần dần rời xa Cảnh Tú huyện.
Nhưng xe ngựa ra Cảnh Tú huyện chưa được hai dặm, Tô Đình đã ngừng lại.
Nhìn năm con tiểu quái ngăn ở con đường phía trước, cảm thấy khá bất đắc dĩ.
"Các ngươi đã chuẩn bị xong tổ chưa?"
Năm con tiểu quái nghe vậy, vội vàng gật đầu.
Ngay ở ven đường, rõ ràng là có mấy thứ như dây leo, kết thành một cái tổ.
Đây chính là tổ mà chúng nó mới làm.
Mà cái tổ trước đó khi ở Đinh gia, hạ nhân vì thuận tiện bảo dưỡng xe ngựa nên đã ném đi.
Lúc đó Tô Đình hoàn toàn không biết nói gì.
"Được rồi, sắp xếp tổ rồi đi thôi."
Tô Đình nhìn về phía trước, có chút chờ mong, thầm nghĩ trong lòng: "Đinh lão tam làm võ giả, còn có thể thu được lợi ích, ta làm người tu đạo, chắc không đến mức không thu hoạch được gì chứ?"
Con đường phía trước là hướng về Khảm Lăng.
Nhưng chưa tới Khảm Lăng, còn có một nơi.
Nơi đó là Kiếm sơn!
Vị trí thần tiên ngã xuống!
Nơi Kiếm ý lưu lại!
Dù đã qua 800 năm, vẫn khiến người ta thân nhiễm tâm ý ác liệt!
* * *