Chương 118: Ánh đao hóa rồng bay quanh người
Lầu các giữa núi đã tồn tại mấy trăm năm.
Thế mà chỉ trong tích tắc lại hóa thành phế tích.
Đằng trước khói bụi vẫn cuồn cuộn, tầm mắt mịt ờ không rõ.
"Ta đây."
Hai chữ này vang lên giữa tiếng sụp xuống ầm ầm trong núi, có vẻ vô cùng rõ ràng.
Hàn ý trong lòng Tô Duyệt Tần bị xóa sạch, chỉ nhìn vào đống phế tích kia, trên mặt tràn ngập kinh hỉ.
Đinh lão tam hơi kinh ngạc.
Lầu các sụp xuống, thế mà người bên trong lại không chết?
Mà trong lúc tâm tư hai người đang hỗn loạn, trong bụi bặm từ đống phế tích kia có một người từ từ đi ra.
Người kia có dáng người thẳng tắp, trên người mặc y sam màu vàng nhạy, từ trong lớp bụi trần đi ra.
Trong lúc đột nhiên, ánh mắt Tô Duyệt Tần ngưng lại, đưa tay che miệng, trên mặt tràn ngập vẻ kinh dị.
Mà Đinh lão tam cũng ngây người như phỗng, ngơ ngác không nói gì.
Chỉ thấy Tô Đình chậm rãi đi tới, đi ra khỏi phạm vi khói bụi, bóng người hắn dần dần có vẻ rõ ràng.
Ở xung quanh hắn đột nhiên có một tia sáng bay múa quanh người.
Tia sáng kia đen kịt như mực, bay múa bất định, giống như như một con Hắc Long đang bay xung quanh bảo vệ ở bên cạnh.
Lúc này, thiếu niên này uy thế nghiêm nghị, giống như thần ma vậy.
"Tỷ."
Tô Đình chậm rãi đi tới.
Một tiếng gọi này, ngữ khí ôn hòa, dường như thần ma đã hóa thành phàm nhân.
Tô Duyệt Tần đột nhiên bình tĩnh lại.
Tô Đình tới gần, ánh đao đen kịt quanh người dần dần thu nhỏ lại.
Đang lúc này, Tô Đình dừng chân lại, ánh mắt phát lạnh, nhìn tới Đinh lão tam, tiện tay vung lên.
Chỉ thấy ánh đao quanh người bỗng nhiên lóe lên, lướt nhanh qua.
Một tiếng vang nhỏ!
Mặt đất phía trước vỡ ra một cái khe, dài chừng một trượng.
Trong mắt Đinh lão tam lộ ra vẻ kinh hãi, trong lòng ngơ ngác, bỗng dưng lui bước.
Tô Đình thu hồi ánh mắt, khẽ vung tay lên, chỉ thấy ánh đao đen sẫm kia lại bị thu vào trong ngực.
Mà ở trong lồng ngực của hắn đột nhiên có một hộp ngọc.
Ánh đao rơi vào trong hộp ngọc.
Tô Đình vung tay một cái, hộp ngọc nhất thời khép lại.
"Đi đi."
Tô Đình thu hộp ngọc vào trong lòng, nắm tay biểu tỷ, chậm rãi đi xuống dưới ngọn núi.
. ..
Giữa kiếm sơn.
Chỉ còn lại một người đứng thẳng không khác nào tượng đá.
Quá không biết bao lâu, hắn vẫn cứng đờ như cũ, đầu óc trống rỗng, khó có thể phục hồi tinh thần lại.
Hắn từng gặp qua một số người tu đạo hiểu được phép thuật, cũng đã gặp những kẻ bịp bợm giang hồ chuyên giả thần giả quỷ vận dụng ảo thuật kia, cũng từng gặp một số nhân vật võ nghệ cao cường.
Hắn có kiến thức rộng rãi, cũng từng gặp một số cao nhân có chút võ đạo, luyện phi đao đến mức tận cùng, tuột tay mà ra, mấy bước giết người, còn có thể bay trở về trong tay.
Nhưng hắn biết, tia sáng đen vong quanh người thiếu niên kia không phải chỉ đơn giản là luyện động tác phi đao tới mức tài nghệ tinh thâm thuần thục.
Đó là phi kiếm trong truyền thuyết!
Không cần dung tay chân thao túng, chỉ cần thoáng chuyển động suy nghĩ một chút, có thể điều khiển phi kiếm!
Đây là bản lĩnh mà võ đạo Đại tông sư cũng không thể có!
Tâm tư hắn vô cùng hỗn loạn, nhất thời không thể bình tĩnh.
Cả một đời hắn luôn cầu có thể bước lên đỉnh cao võ đạo, phát huy lực lượng nhân thân đến mức tận cùng, rèn luyện đến đỉnh phong, trở thành võ đạo Đại tông sư.
Vậy mà lúc này, hắn chợt phát hiện, thiếu niên kia lại có bản lĩnh mà ngay cả võ đạo Đại tông sư cũng không thể so sánh được.
Ngày đó ở Đinh gia, hắn gặp thiếu niên này, chỉ thấy người này yếu đuối mong manh, gân cốt da thịt đều không dấu vết rèn luyện, cử chỉ hành động đều không có dấu hiệu là có võ nghệ trong người, vậy nên hắn chưa bao đánh giá cao thiếu niên này.
Nhưng ngày hôm nay hắn mới hiểu được, thiếu niên mà hắn vốn không thèm để ý, đã có bản lĩnh vượt xa cảnh giới mà hắn truy cầu.
Võ đạo Đại tông sư có là đỉnh cao, nhưng cũng chỉ là giới hạn đỉnh phong sức người!
Còn thiếu niên này bày ra bản lĩnh đã không phải sức người có thể so sánh!
"Tiên đạo. . ."
Đinh lão tam thất thần một lúc lâu.
Hắn phục hồi tinh thần lại, hô hấp vẫn cứ ngưng trệ.
Trong chớp mắt, ở trong lòng hắn lóe lên vô số suy nghĩ.
800 năm trước, Kiếm Tiên của Thục Quốc- Cổ Kiến Uyên.
Thiên thần tinh tú, Đông Đấu tinh quan!
Kiếm ý do thần tiên lưu lại ở Kiếm các!
Thiếu niên gầy gò yếu đuối!
Tia sáng đen vô cùng ác liệt!
Ánh đao!
Phi kiếm!
Thần tiên!
Vô số suy nghĩ lóe lên trong lòng hắn.
Quá hồi lâu, hắn mới chính thức tỉnh ngộ lại.
Vậy mà lúc này, ở giữa sơn đạo đã không thấy thân ảnh hai tỷ đệ kia nữa.
Đinh lão tam cúi đầu, nhìn vết nứt trước mắt, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
"Liệt địa. . ."
Đinh lão tam hơi siết nắm tay, huyết khí bắt đầu sôi trào.
Hắn vô cùng muốn biết lai lịch của hai tỷ đệ kia, cũng muốn biết nơi hai tỷ đệ kia muốn đi.
Hắn càng muốn biết, trên đời là có thần tiên hay không?
Trên võ đạo Đại tông sư có còn cảnh giới tu hành khác nữa hay không?
Hắn cần phải làm như thế nào mới có thể bước lên Tiên đạo?
Vào lúc này, hắn muốn đuổi theo.
Nhưng hắn nhớ tới thiếu niên kia như Thần Ma uy thế, trong lòng lại thấy sợ hãi.
Trong lòng hắn nghĩ tới phải trở lại Đinh gia, hỏi rõ tất cả ngọn nguồn.
"Kiếm các. . ."
Ánh mắt của hắn từ vết nứt kia, quay sang nhìn lầu các vốn đứng sừng sững mấy trăm năm, nay đã sụp xuống thành phế tích, trong ánh mắt tràn ngập vẻ phức tạp.
Hắn chỉ cảm thấy lúc trước nhận thức của mình đối với thiên địa càn khôn này đã như Kiếm các trước mắt này, hoàn toàn đổ nát.
. ..
Trước khe núi.
Tô Đình ném Ngũ Hành Giáp về trước ném, rơi vào trong đống đá vụn.
Đá vụn bỗng nhiên ngưng tụ, hóa thành một người khổng lồ lực sĩ.
Tô Đình nắm tay biểu tỷ, đi lên trong tay người khổng lồ.
Người khổng lồ hợp hai tay lại, bảo vệ vào trong ngực, lướt qua khe nứt.
Quá khe nứt kia, người khổng lồ lần thứ hai tản ra, Tô Đình khẽ vung tay, triệu hồi Ngũ Hành Giáp.
"Tiểu Đình."
Tô Duyệt Tần nhìn hắn, trên mặt tràn ngập vẻ phức tạp.
Trước đây nàng đã sớm biết Tô Đình chính là người trong tu hành, có thể vận dụng Ngũ Hành Giáp, có thể triệu ra lực sĩ Ngũ hành, người thường không thể so với.
Nhưng triệu hoán ra Ngũ Hành Giáp tuy rằng cũng là bản lĩnh của Tô Đình, nhưng dưới cái nhìn của nàng, Ngũ Hành Giáp cũng chỉ giống như một người hộ vệ.
Nhưng thủ đoạn khi nãy, một tia sáng đen bay vòng quanh, hóa thành một thanh đao sắt, bay về trong hộp ngọc, đây là bản lĩnh mà Tô Đình có thể khống chế, đây là bản lĩnh thuộc về Tô Đình, bản lĩnh đó càng làm người ta cảm thấy chấn động.
Điều này khiến Tô Duyệt Tần càng cảm nhận được sâu sắc rằng Tô Đình đã là đám mây trên trời cao, càng chạy càng xa.
"Không có chuyện gì, ta ở trong Kiếm các có lĩnh ngộ, đạt được lợi ích không nhỏ."
Tô Đình cười nói: "Thủ đoạn lúc trước chỉ là mới tiểu thành mà thôi."
Tô Duyệt Tần khẽ gật đầu, nhìn về trên núi, trong thần sắc có chút phức tạp.
Tô Đình cười nói: "Không cần sợ hắn, Đinh lão tam này vừa mới chịu một đao của ta, một đao này tuy rằng chém xuống đất, không chém lên thân thể hắn, nhưng trên thực tế, cũng là ta chém vào tinh thần hắn."
Tô Duyệt Tần kinh ngạc nói: "Tinh thần?"
Tô Đình khẽ gật đầu, nhìn về phía đỉnh núi, lạnh nhạt nói: "Hắn bị một đao này của ta dọa sợ, khiến tinh thần toàn tán, tâm trí khôn thể ngưng tụ, thiếu đi một luồng dũng mãnh, thiếu đi vẻ tự tin, sau này dù võ nghệ của hắn có cao đến đâu, cũng chỉ là tài nghệ tinh thâm thôi, kỹ không thể nhập đạo, hắn không thành tựu được võ đạo, sau này không có cơ hội thành Đại tông sư."
Hắn nhìn lên trên núi, hai tay chắp sau lưng, trong ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng.
Hắn không chém giết Đinh lão tam.
Nhưng hắn chặt đứt con đường võ đạo phía trước của Đinh lão tam.
Hắn cũng chặt đi tâm tính tu đạo của Đinh lão tam.
Một đao này, không giết vào thân người, chỉ giết vào tinh thần.
* * *