Chương 126: Thiệp mời
Sau giờ ngọ.
Tô gia chuẩn bị cơm nước, vô cùng phong phú.
Tỷ đệ hai người đã ăn cơm trưa, Tô Đình chuẩn bị dẫn biểu tỷ này đi dạo một vòng trong Tô gia ở Khảm Lăng này, nhìn xem nơi gọi là tổ địa của Tô thị có cảnh tượng gì.
Nhưng còn chưa chuẩn bị ra ngoài đã có người tới chơi, đưa ra thiệp mời.
"Hội thơ?"
Tô Đình hơi kinh ngạc.
Hạ nhân kia thấp giọng nói: "Đúng vậy, Tô Lập thiếu gia cũng là sĩ tử có tiếng ở Khảm Lăng, trong hội thơ lần này đều mời các sĩ tử danh lưu ở Khảm Lăng, kỳ thực cũng chính là nơi tụ hội của những người kiệt xuất trẻ tuổi ở Khảm Lăng. . . Trận hội thơ này, kỳ thực có không ít người đều muốn tham dự, để cao thân phận, chỉ là vì yêu cầu nghiêm khắc nên số lượng người có hạn."
Nói xong, hắn ta nhìn về phía Tô Đình, lại nói: "Tô Lập thiếu gia nghe nói ngài là thân thích từ Lạc Việt quận lại đây, chỉ lo chiêu đãi không chu đáo, vì vậy dùng thân phận của hắn mới tranh thủ được một tiêu chuẩn."
Ánh mắt hắn ta nhìn về phía Tô Đình tràn ngập vẻ hâm mộ.
Hội thơ, sĩ tử danh lưu, tượng trưng thân phận,. . . Tất cả đều là những thứ bao nhiêu người ước ao không được?
Hội thơ lần này có mấy vị tài tử nổi danh, đừng nói là người bình thường, chính là đều là người đọc sách, cũng chưa chắc đều có thể tham dự.
Tất cả đều chỉ là thứ yếu, chỉ có đọc sách cao, đọc sách đến mức có thể sóng vai cùng các sĩ tử kia mới là bất phàm.
Dù cho chỉ là tham dự hội thư, cũng đủ để là nói khoác rồi.
Đặc biệt là Lạc Việt quận bên kia, vốn là nơi hẻo lánh, càng muốn được mở rộng tầm mắt nhiều hơn.
Hạ nhân này đưa thiệp mời qua.
Nhưng mãi vẫn không thấy Tô Đình đưa tay ra nhận.
Hắn hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy thiếu niên tên là Tô Đình kia lộ ra vẻ không thèm để ý, tiện tay xua xua.
"Không đi."
. ..
Hạ nhân kia ngạc nhiên một lúc lâu.
Khi hắn ta muốn tiếp tục cường điệu hội thơ kia thượng đẳng đẳng cấp thế nào, đã thấy Tô Đình quay người trở về tiểu viện của mình.
Cơ hội mà người đọc sách tầm thường đều tha thiết ước mơ này lại bị người ta cự tuyệt?
Tên hạ nhân này cầm lấy thiệp mời rồi sững sờ một lúc.
Hắn ta trở lại phục mệnh, dọc theo đường đi vẫn có chút hoảng hốt.
Trở về gặp Tô Lập, kể lại chuyện hai người đối thoại, chỉ là ngữ khí có vẻ hết sức phức tạp.
"Không đi?"
Tô Lập nghe vậy thì nhíu mày.
Hắn chỉ nghĩ Tô Đình kia từ Lạc Việt quận đến đây, chỗ kia đương nhiên không nhỏ, nhưng không phồn hoa bằng Khảm Lăng.
Lần này mời Tô Đình tới hội thơ, hắn vốn tưởng rằng thân thích từ nông thôn đến này sẽ vô cùng vui mừng, chí ít, khi nghe nói tình cảnh náo nhiệt bực này, sẽ vô cùng hứng thú.
Nhưng không ngờ lại bị từ chối.
"Tiểu tử ngươi mới từ kinh thành trở về, lại chơi trò xiếc gì?"
Thất trưởng lão cũng nghe thấy việc này, nhất thời phiền nói: "Lần trước tặng lễ, lần này đưa thiếp mời, ngươi còn thật sự muốn nhận tên thân thích này sao?"
Tô Lập xoay đầu lại, cười nói: "Gia gia, ta tự có dự định."
Nói xong, hắn chỉ về hạ nhân kia, nói rằng: "Lại đưa tới một chuyến, nhất định phải mời khách quý này đi, nếu như hắn không đi, ngươi không nên quay lại nữa."
Trong lòng tên hạ nhân kia cả kinh, không khỏi run rẩy.
Tô Lập không để hắn nói thêm, chỉ phất phất tay ra hiệu cho tên hạ nhân kia lui ra.
Thất trưởng lão nghi ngờ nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Tô Lập cười nói: "Lần này đi gặp đối với hắn thì không tính là chuyện tốt, tôn nhi sẽ cùng ngài nói. . . Khi nãy hạ nhân này ở đây nên không tiện nói rõ, chỉ sợ hắn biết tâm tư của tôn nhi, chờ lát nữa đi mời Tô Đình, thái độ sẽ có chuyển biến, khiến người ta nghi ngờ."
Thất trưởng lão buồn bực nói: "Hội thơ này mặc dù là do đám hậu bối tiểu tử các ngươi làm chủ, nhưng lão phu cũng biết, cấp độ không thấp, rất nhiều người đọc sách nhà nghèo đều thèm thuồng, một tấm thiệp mời có phân lượng không nhẹ. . . Ngươi lại đưa tiêu chuẩn cho hắn, thế còn là chuyện xấu?"
"Hội thơ này tự nhiên không phải chuyện xấu, nhưng một kẻ hương dã thất phu tiến vào nơi này, đối với hắn mà nói chính là chuyện xấu."
Tô Lập cười nói: "Bây giờ Tô Đình kia ở trong mắt gia chủ có vẻ rất có trọng lượng, tôn nhi đương nhiên không tiện hành sự lỗ mãng, dùng sức mạnh để đối phó với hắn, cho nên mới dùng kế vặt này."
Thất trưởng lão liếc mắt nhìn hắn, nói: "Ngươi lại có tâm tư quỷ quái gì?"
Tô Lập nói rằng: "Gia chủ chúng ta không phải cảm thấy hắn khá xuất sắc sao?"
Nói tới đay, ánh mắt của hắn hơi lạnh lẽo, nói: "Vậy hãy để cho Tô Đình này thể hiện, nhìn xem hắn có tài năng gì, xuất sắc bao nhiêu. . . Để lão gia chủ nhìn kỹ một chút, tiểu tử ở nông thôn này không được chư vị sĩ tử ở Khảm Lăng thích, đến khi bị ngàn người chỉ trở sẽ thất kinh cỡ nào? Cũng để gia chủ nhìn rõ kẻ này rốt cuộc là người ngu ngốc, còn là một tên gối thêu hoa?"
. ..
Bên trong khu nhà nhỏ.
Tô Duyệt Tần nhẹ giọng nói: "Lúc trước ta nghe thấy, hội thơ này cũng không tồi, sao đệkhông đi?"
Tô Đình buông tay nói: "Hội thơ kia có gì quan trọng đâu? Tỷ đệ chúng ta trước tiên đi dạo một vòng quanh Tô gia đại trạch này, lại đi dạo Khảm Lăng một vòng, nhìn xem Khảm Lăng này náo nhiệt thế nào."
"Đi dạo quan sát lúc nào cũng được, nhưng hội thơ này ngược lại rất hiếm thấy."
Tô Duyệt Tần nói: "Đệ tham gia hội thơ, gặp một số sĩ tử danh lưu cũng không phải chuyện xấu."
Tô Đình cười nói: "Tỷ muốn ta đi ra ngoài va chạm xã hội?"
Tô Duyệt Tần gật đầu nói: "Ở Lạc Việt quận không phồn hoa như nơi này, không có trường hợp này, nhưng những buổi tụ họp hội thơ gì đó, ta cũng nghe qua không ít, đệ đi tới nhìn một chút, cũng không phải chuyện xấu."
Tô Đình cũng hiểu rõ ý của biểu tỷ.
Hội thơ của người đọc sách trong mắt người bình thường luôn có cấp độ khá cao.
Lúc trước trước khi Tô Đình bị bệnh, phụ mẫu Tô gia cũng muốn cho hắn đọc sách biết chữ, bước lên con đường làm quan.
Mặc dù biểu tỷ là người thông tuệ, nhưng cũng vẫn không thể thay đổi được suy nghĩ từ xa xưa.
"Câu chuyện về hội thơ các nơi đã được nghe qua không ít, cũng nghe nói có ai kết bạn với đại nhân vật gì, thăng chức rất nhanh.Tuy rằng đệ không dựa vào những chuyện này, nhưng nhìn nhiều, có thêm kinh nghiệm cũng là chuyện tốt đẹp."
"Vậy ta mang tỷ cùng đi?"
"Như vậy sao được?"
"Vậy ta cũng không thể để một mình tỷ ở chỗ này?"
"Ta ở đây chờ đệ, sau khi đệ trở lại, chúng ta lại đi chung quanh dạo một chút, cũng không tệ."
"Nhưng hiện tại đã chậm rồi."
Tô Đình vẫy vẫy tay, bất đắc dĩ nói: "Người đưa thiệp mời kia đã bị ta đuổi đi, hiện tại không còn thiệp mời, cũng không đi được, chúng ta vẫn nên thu dọn một chút rồi ra ngoài đi dạo thôi."
Nhưng hắn vừa nói xong câu này, chính hắn đã ngẩn người trước, quay đầu nhìn lại.
Chỉ nghe thấy ngoài sân lại truyền tới một tiếng gọi.
Chính là tên hạ nhân lúc trước đưa thiệp mời kia, đang khóc lóc cầu Tô Đình nhận lấy thiệp mời, đúng giờ đi gặp.
Trong ánh mắt quái dị của Tô Duyệt Tần, Tô Đình bất đắc dĩ nhận lấy thiệp mời.
"Đi thì đi."
Tô Đình móc ra Ngũ Hành Giáp, lấy ra một tờ linh phù, đưa cho biểu tỷ, "Nếu tỷ không đi, thì phải cầm vật này để ta yên tâm."
Tô Duyệt Tần biết tác dụng của Ngũ Hành Giáp này, cũng không muốn Tô Đình lo lắng, nên lập tức nhận lấy Ngũ Hành Giáp.
Tô Đình liếc mắt nhìn quanh rồi nói: "Lúc này vẫn còn sớm, không bằng chúng ta đi dạo Tô gia trước?"
Tô Duyệt Tần gật đầu nói: "Cũng được."
Nàng vốn không muốn ảnh hưởng tới Tô Đình, nhưng thấy Tô Đình có hứng thú như vậy, chính nàng cũng muốn đi chung quanh nhìn xem nên cũng không từ chối.
Tô Đình cười gật đầu, thu thiệp mời lại.
Hắn thoáng nghiêng đầu, nhìn về phía ngoài sân, trong mắt lộ ra vẻ khác thường.
"Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo."
"Một lần đưa thiếp còn có thể nói là thiện ý kết giao."
"Sau khi bị ta từ chối, người bình thường tất nhiên sẽ tức giận, nhưng hắn lại hai lần đưa thiếp, hiển nhiên có mục đích khác."
"Bản thân không đến mà sai hạ nhân đến đưa, vốn là coi thường Tô mỗ."
"Trong tình huống hắn khinh thường ta, còn có thể nhịn được tức giận, liên tiếp mời ta đi gặp, xem ra là có mưu đồ khác."
"Nếu như không để ý tới, không chừng phía sau còn có chiêu gì khác."
Tô Đình sờ sờ hộp gỗ trong lòng, lẩm bẩm một câu: "Dì gì cũng nhàn rỗi, cùng các ngươi vui đùa một chút, nhìn xem kẻ nào có mắt không tròng."
* * *