Chương 132: Đinh Nghiệp tới chơi
Sáng hôm sau.
Ánh nắng ban mai mới nổi lên.
Tô Đình tu hành xong, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, một đoàn Lôi Quang trong cơ thể càng lớn mạnh, khoảng cách tới tầng hai đỉnh phong lại càng gần hơn một bước.
Mà thần đao được hắn từ từ ôn dưỡng, cấp bậc dần mạnh lên.
Thần đao vốn có thể hóa thành ánh đao vờn quanh người ở khoảng cách ba bước, trước mắt đã tăng thêm gần nửa bước nữa.
Thời gian ngắn ngủi như thế mà tốc độ này đã cực kỳ rõ ràng, đúng là rất khó được.
"Đã hai ngày rồi, có lẽ đã điều tra xong mọi chuyện?"
Tô Đình thu thần đao về bỏ vào hộp gỗ rồi cất vào trong ngực, trong lòng thầm nghĩ: "Chỉ điều tra Liệt Nguyên Hỏa Mộc là vật gì, lại không phải bắt các ngươi trực tiếp đưa Liệt Nguyên Hỏa Mộc tới, theo đạo lý, với năng lực của Tô gia thì đã sớm nên điều tra xong rồi."
Đến nay mà Tô gia vẫn không cho hắn một câu trả lời chắc chắn.
Nếu là bình thường, hắn cũng không vội, chờ thêm hai ngày cũng không sao.
Nhưng không biết vì sao đột nhiên lại xuất hiện chuyện hội thơ này, hiển nhiên là có người đang bất mãn đối với hắn.
Như vậy chuyện về Liệt Nguyên Hỏa Mộc này cũng nên để ý nhiều hơn một chút.
"Chắc cũng không đến nỗi định khám ra ra bí ẩn của ngọc bài, sau khi chiếm được bí mật sẽ trả lại ngọc bài cho ta chứ?"
Tô Đình bĩu môi, cảm thấy không biết nên nói gì, "Như vậy không phải là ép ta trở mặt sao? Tô mỗ ta luôn luôn điềm đạm nho nhã, làm người khiêm tốn biết điều, cho tới bây giờ đều không thích bắt nạt người. . ."
Hắn nhìn về phía cửa viện, sau đó xoay người lại, chuẩn bị đi ăn điểm tâm.
Hôm nay nếu Tô thị vẫn không có câu trả lời chắc chắn, vậy thì hắn thật sự nên thúc thúc một chút.
. ..
Trong thư phòng của Lão gia chủ.
Mấy trưởng bối tuổi già nhất Tô gia đều tụ hội ở đây.
Lão gia chủ trầm mặc không nói.
Ông lão sáu mươi tuổi được gọi là lão Lhất kia lộ ra vẻ khinh thường, ánh mắt nhìn về phía gia chủ cũng mang theo vẻ kinh dị.
"Liệt Nguyên Hỏa Mộc. . ." Ông lão xếp thứ chín còn trẻ hơn những người khác một chút, trầm ngâm nói: "Căn cứ vào tin tức từ kinh thành gửi về thì đây là một loại dược liệu cực kỳ quý giá, đó là cống phẩm Bắc Vực, dù cho là dùng năng lực của Tô gia chúng ta ở kinh thành, muốn lấy Liệt Nguyên Hỏa Mộc cũng vô cùng không dễ."
Nói tới đây, ông ta lại nói: "Đương nhiên, nếu thật sự muốn lấy được cũng không phải là không thể, nhưng phải tốn một cái giá không nhỏ, Tô Đình kia ngược lại cũng tự mình biết mình, nên khi dùng ngân lượng đổi Liệt Nguyên Hỏa Mộc đã nói tới việc giảm giá chiết khấu."
Lão thất khẽ nở nụ cười rồi nói: "Một tiểu tử từ nông thôn tới, có thể tự mình biết mình sao? Kẻ này chắc chắn chỉ ngẫu nhiên nghe thấy, định dùng Liệt Nguyên Hỏa Mộc để phát tài một phen."
Nói xong, ông ta lại nhìn về phía gia chủ.
Lão gia chủ không để ý đến ông ta, chỉ là nhìn phong thư trước mắt này, trầm ngâm không nói.
Tin tức về Liệt Nguyên Hỏa Mộc, hôm qua đã được truyền tới.
Nhưng hôm qua không đưa ra quyết định, là bởi vì hôm nay có thể biết nội tình của Tô Đình ở Lạc Việt quận.
Nếu như tra ra chuyện gì ghê gớm, thậm chí là không thể điều tra, có vẻ thần bí, như vậy vụ giao dịch này cũng có thể nhận.
Nhưng lúc này tra được. . . Tất cả lại có vẻ quá mức bình thường không có gì lạ.
Lão gia chủ cầm lấy phong thư này, ánh mắt lấp loé.
Phụ mẫu đều mất, nghèo khó chán nản, trước kia ốm đau nhiều năm, sau khi khỏi bệnh không lâu lại tiến vào lao ngục. Sau khi ra tù, trước đây không lâu tiếp nhận cửa hàng, rồi lại cho thuê cửa hàng để đi tới Khảm Lăng.
Đây là một thiếu niên bình thường không có gì lạ.
Dáng vẻ của hắn khi đi tới Khảm Lăng giống như hắn đang cố giả vờ cao thâm.
Nhưng thật sự là như thế sao?
Một người thiếu niên như vậy, có thể khiến ngay cả ông ta cũng không nhìn thấu, thậm chí khiến cả Lưu đại nhân là học sĩ Thiên Chương các ở kinh thành cũng nhìn không thấu?
Nhớ tới lời nói của thiếu niên này trong lần đầu gặp mặt, lại nghĩ tới biểu hiện của hắn ở trên hội thơ, khí độ phong thái kia, một bài thơ kia, thực sự là cố làm ra vẻ mà đạt được sao? Mà hắn lại thật sự cần phải cố giả trang như thế trên hội thơ sao?
Tô Đình trên hội thơ, hẳn là bản tính của hắn!
Mà Tô Đình như vậy, sau khi khiến quần chúng cùng phẫn nộ, lời nói cử chỉ vẫn áp đảo mọi người. . . Dáng vẻ này tuyệt đối không thể xuất hiện trên người một thiếu niên nhà nghèo, cho dù là đám công tử vương công nhà tướng ở kinh thành, cũng không có mấy người có thể có phong thái như thế.
Nhưng tin tức trong thư này đúng là sự thực.
Trong khoảng thời gian ngắn, lão gia chủ vẫn trầm mặc không nói.
Mà Thất trưởng lão lại cười lạnh nói: "Đúng là không tồi, một tiểu tử nhà nghèo, đến Khảm Lăng nương nhờ họ hàng, còn có thể giả trang đến lợi hại như vậy, ngay cả mấy lão già chúng ta gộp lại cũng đã sống mấy trăm tuổi rồi mà đều không nhìn thấu hắn. . . Không nói tới những chuyện khác, bản lĩnh này mà không lên sân khấu diễn kịch thì thật đáng tiếc."
Có một ông lão khác, ánh mắt đã mờ đục, ngữ khí chậm chạp, không còn tinh thần giống mấy vị khác, ông chầm chậm thấp giọng nói: "Lão thất nói không phải không có lý, Liệt Nguyên Hỏa Mộc quá mức quý giá, một xe ngân lượng cũng thực sự quá nặng. . . Có thể tiết kiệm thì tiết kiệm."
Một ông lão tầm bảy mươi trầm ngâm nói: "Có thể giải ra huyền bí của ngọc bài trước rồi trả lại hắn thì càng tốt. Nếu cứ như vậy, tha cho hắn một hồi, tránh tạo sát nghiệt, cũng coi như cho hắn cơ hội xuống đài. . . Vậy cũng là trả thù lao vì hắn đã đưa ngọc bài tới."
Thất trưởng lão tức giận nói: "Trực tiếp giết là được, nói nhảm gì đó?"
Dứt tiếng, ông ta lập tức nhìn về phía gia chủ.
Lão gia chủ không nói một lời, không tỏ rõ ý kiến.
Chỉ là ở trong lòng ông ta lại khó tránh khỏi nghĩ tới lần đầu gặp mặt Tô Đình từ hai ngày trước, lại nghĩ tới Tô Đình trên hội thơ phải làm người liếc mắt nhìn.
Ông ta nắm quyền nhiều năm, kinh nghiệm từng trải dày dặn, năm nay đã hơn bảy mươi tuổi.
Ông ta không tin, Tô Đình này thật sự đơn giản như như tin tức trên giấy viết thư này.
"Chuyện trên hội thơ, chắc các ông đều nghe qua."
Lão gia chủ hít sâu một cái, nói: "Nếu như hắn thật sự có bản lĩnh. . ."
Thất trưởng lão nói: "Có thể có bao nhiêu bản lĩnh? Hắn lại không phải võ đạo Đại tông sư, Tô gia chúng ta có rất nhiều hộ vệ, sợ gì hắn? Còn nói tới thân phận, hiện tại đã thẩm tra, hắn đến từ Lạc Việt quận, một kẻ cô nhi, lại không phải nhà hiển quý. . ."
Lão gia chủ vẫn chần chờ.
Nhưng đúng vào lúc này, đại quản sự vội vã đi vào.
Thất trưởng lão chính muốn tiếp tục thuyết phục gia chủ, lại thấy đại quản sự đến đây, lập tức hỏi: "Đại quản sự, ngươi tới làm gì?"
Đại quản sự vội chào rồi nói: "Không phải ta đến, là Đinh đại nhân đến."
Thất trưởng lão hỏi: "Đinh Nghiệp?"
Đại quản sự nói: "Chính là Đinh đại nhân."
Thất trưởng lão nhất thời không nói lời nào, chỉ nhìn về phía gia chủ.
"Đinh đại nhân tới cửa chơi, có nói là muốn tìm ta thương lượng chuyện gì không?" Lão gia chủ hỏi.
"Chuyện này. . ." Quản sự nói bằng ngữ khí quái dị, tìm kiếm ngôn ngữ rồi mới chần chờ nói: "Hắn không tới gặp gia chủ."
"Không phải tới gặp gia chủ?"
Các vị tộc lão đều cảm thấy kinh ngạc.
Mỗi lần Đinh Nghiệp tới cửa chơi, hoàn toàn đều tìm gia chủ thương lượng chuyện.
Dù sao hắn ta cũng là quan phụ mẫu ở Khảm Lăng này, nhiều khi cũng là cần giao thiệp với gia tộc lớn nhất Khảm Lăng.
"Không phải tìm ta?"
Lão gia chủ hỏi: "Vậy hắn ta tới làm gì?"
Đại quản sự thấp giọng nói: "Hắn đến tìm Tô tiên sinh."
Lão gia chủ nói: "Trong gia tộc Tô thị, trừ bỏ hạ nhân cùng nữ quyến ra, người khác đều họ Tô, hắn tìm Tô tiên sinh nào?"
Đại quản sự nói: "Tô Đình, Tô tiên sinh."
Sau khi đại quản sự nói xong lời này, chư vị tộc lão đều giống như nghe lầm vậy, đưa mắt nhìn lẫn nhau, nhất thời mờ mịt.
Vẻ mặt lão gia chủ khẽ biến, trong lòng bỗng rùng mình.
* * *