Chương 139: Án mạng
Bên trong Tô gia.
Hà công tử- Hà Vân Phương, từ Linh Khê đến đây, hôm nay ở tạm Tô gia.
Lúc này, ở trong phòng Tô Lập, hai người đang đốt đèn nói chuyện thâu đêm.
Ở trong mắt những người khác, hai vị tài tử này chính là nói chuyện trắng đêm, muốn tranh tài thơ từ.
Nhưng hai người ở bên trong lại không bình tĩnh như vậy.
"Đó chỉ là một bức tranh, thật sự có thể giết người sao?" Trong lòng Tô Lập hơi thấp thỏm.
"Bức tranh đó đã nhiều lần đổi chủ, chủ nhân mấy lần trước đều rơi xuống hoàn cảnh khốn cùng chán nản, sau đó mấy lần, người tiếp nhận lại đều mất mạng, tất cả đều bị chết rất thê thảm."
Hà Vân Phương nói rằng: "Bức tranh này nhiều lần gây ra mạng người, cuối cùng bị nhận định là hung vật, đưa lên Vô Sinh thiền tự trấn phong đến nay đã hai năm rồi."
"Ta phải bỏ ra giá cao mới mua được bức tranh này."
"Người thiền sư kia đã nói bức tranh này rất hung hãn, ban ngày sẽ như vật thường, mà buổi tối sẽ làm ác, chỉ vì bị xá lợi Thiền Sư đời trước trấn phong nên ban đêm mới có thể trấn áp."
"Ta vội vã mua về, buổi tối cũng không dám lấy đi xá lợi, bây giờ sắc trời đã tối, không có xá lợi trấn phong, bức tranh đó làm ác, hắn chắc chắn phải chết."
Thấy rõ Hà Vân Phương tự tin như vậy, Tô Lập cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Hi vọng như vậy."
Nhưng hình như hắn lại nhớ tới cái gì, nên thấp giọng nói: "Chỉ là hại chết hắn, hai người chúng ta chẳng lẽ không có tội?"
Hà Vân Phương cười ha ha nói: "Có tội tình gì? Ngươi lấy đao làm thịt hắn sao? Việc này căn bản không quan hệ gì tới chúng ta cả!"
Hắn phất phất tay, không hề để ý, ngược lại nghĩ tới một chuyện, nói rằng: "Chỉ là, nói đi cũng phỉa nói lại, ta thay ngươi trừ đi tâm ma này, để ngươi không còn mất tinh thần, lấy lại tự tin, cũng giống như cứu ngươi sống lại, ngươi có gì muốn nói?"
"Ta. . ."
"Lời cảm kích chẳng có tác dụng gì. Không bằng. . ."
"Không bằng để hắn lấy thân báo đáp cho ngươi?"
Một tiếng cười âm trầm từ ngoài cửa sổ truyền đến.
Ngoài cửa sổ có người, vươn nửa người vào trong phòng, ý cười ngâm ngâm, nhìn hai người.
Tô Lập cùng Hà Vân Phương vô cùng kinh hãi, cả người chỉ thấy lạnh lẽo.
Người đến rõ ràng là Tô Đình!
Tô Đình không chết?
Hay là sau khi chết, hắn đã biến thành ác quỷ đến đòi mạng?
"Đã lâu không gặp, rất nhớ hai vị."
Tô Đình khẽ mỉm cười, ánh mắt chuyển qua, rơi vào xá lợi trong tay Hà Vân Phương, sáng mắt lên, nói: "Xem ra còn có chuyện vui ngoài ý muốn, đa tạ hai vị."
. ..
Sáng sớm hôm sau.
Trong bể nước Tô gia có hai cỗ thi thể, thân thể trần truồng, không mặc quần áo.
Một người là Tô Lập, một người là Hà Vân Phương.
Hai vị này chính là tài tử bậc nhất ở Khảm Lăng, xuất thân bất phàm, tài học khá cao, danh dự rất tốt.
Thị nữ phát hiện ra tình huống trong bể nước khác thường đã lập tức thét lên một tiếng, tiếng thét truyền khắp toàn bộ Tô gia.
Sau đó đến buổi trưa, chuyện này đã truyền khắp Khảm Lăng.
Mà Khảm Lăng quan phủ trải qua một phen điều tra, thu được kết luận chỉ là hai người chết đuối.
Cũng không lâu sau, lại có tin tức ngầm không đáng tin là Tô Lập cùng Hà Vân Phương tranh đấu nhiều năm dần sinh tình hữu nghị, từ từ phát triển thành quan hệ không muốn người biết.
Lần này bất ngờ, chỉ vì hai người quá mức kích động nên mới trượt chân rơi xuống nước, khiến một người chết chìm, mà người còn lại không muốn sống một mình, mới có trận bi kịch này.
Lời này nói đến mức sinh động như thật, cuối cùng người truyền ra tin tức này còn cảm thán một tiếng, cảm tình hai vị này thật xúc động lòng người, rồi lại khiến người khác thở dài.
. ..
Trong Tô gia, khắp nơi chìm đắm ở trong u ám.
Dù sao Tô Lập cũng được xem như là dòng dõi đích tôn trong tộc, là kiệt xuất trong thế hệ trẻ, thậm chí trong tương lai có hi vọng tiếp quản quyền to gia tộc.
Điều này khiến rất nhiều người cũng vì đó mà thương cảm, bao gồm cả lão gia chủ vốn hơi thất vọng về Tô Lập, lúc này cũng khó nén nỗi bi thương, còn gia gia của Tô Lập càng như sư tử phát rồ, giận dữ không gì sánh được.
Bây giờ tin tức đã truyền ra từ lâu, cũng truyền tới trong tai tộc nhân Tô gia nơi khác.
Có lẽ mấy ngày nữa cha mẹ Tô Lập, hay Tô Việt ở kinh thành đều sẽ nhận được tin tức này.
"Người Hà gia muốn tới đòi lẽ phải."
"Để bọn họ đi tìm Đinh Nghiệp."
Lão gia chủ nói rằng: "Tô gia cũng chết một người, không có tâm tư để ý tới bọn họ."
Đại quản sự thấp giọng nói: "Dù sao hôm qua Hà Vân Phương cũng ở Tô gia, vẫn cần phải có lời giải thích."
Lão gia chủ khoát tay nói: "Nói sau."
Dù hành động như vậy không qua lý trí, nhưng rất nhiều lúc, ông ta cũng không có sức lực để để ý tới nhiều chuyện như vậy.
Dù sao đệ nhất đại tộc Khảm Lăng vẫn là Tô gia, thế lực trải rộng, lan xa đến kinh thành.
Còn Hà gia chẳng qua chỉ là một tiểu tộc ở Linh Khê trấn mà thôi.
"Đi xuống đi, để lão phu một mình."
Lão gia chủ phất phất tay, đuổi đại quản sự lui xuống, ông ta nằm ở trên ghế, hơi nhắm mắt.
Ông ta từng ôm ấp kỳ vọng cao đối với Tô Lập, dù tài năng của Tô Lập cũng không khiến ông ta cảm thấy cao lớn gì, nhưng ít ra trong tộc nhân dòng chính, trong thế hệ trẻ tuổi thì hắn xem như không kém.
Lúc này Tô Lập chết rồi, trong lòng ông ta không khỏi cũng có mấy phần bi ai thương cảm.
Đặc biệt là tin đồn bắt đầu lan ra ở bên ngoài, giữa Tô Lập cùng Hà Vân Phương có quan hệ không ai biết, càng khiến Tô gia hổ thẹn.
Nhưng ở trong lòng lão gia chủ, lại dâng lên một suy nghĩ khác.
Tô Đình kia thập phần thần bí.
Ông ta là người từng trải mấy chục năm, duyệt qua vô số người, nhưng lại không nhìn thấu thiếu niên kia, đến nay trong lòng vẫn mờ mịt,.
Nhưng sau ngày hôm nay, dường như ông ta đã có mấy phần hiểu ra.
"Người coi miếu già?"
Ông ta nhớ tới Tùng lão.
Bản lĩnh của Tùng lão, ông ta cúng biết một chút.
Bây giờ nghĩ đến, chẳng lẽ Tô Đình cũng là người trong đạo này?
Đối với con đường này, ông ta mơ hồ biết được một chút, nhưng cũng mông lung không rõ, chỉ nghe nói tổ tiên có liên quan tới thần tiên, nhưng cũng chỉ là truyền thuyết.
Dù lùi một bước để nói, thật sự có một con đường này, nhưng Tô Đình tuổi còn trẻ, có thể có mấy phần bản lĩnh?
Lão gia chủ hơi nhắm mắt, thầm nói: "Thật sự là như thế sao?"
Ông ta đột nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện.
Tin tức truyền về trên giấy viết thư kia, Tô gia ở Lạc Việt quận từng bị Tôn gia làm hại, nhưng trước đây không lâu, Tôn gia chủ bị bệnh nổ tung mà chết, thời gian xảy ra ngay trước khi Tô Đình rời đi Lạc Việt quận không lâu.
Ngoài ra, vào ngày Tô Đình rời đi Lạc Việt quận, còn có hai gia tộc khác đã chết không ít người, đều chết đuối.
Bây giờ Tô Lập cùng Hà Vân Phương cũng đều chết đuối.
Mà hai người bọn họ cũng có xung đột với Tô Đình ở trên hội thơ,.
Trong lòng lão gia chủ đột nhiên dâng lên một luồng hoảng sợ.
"Có lẽ là thật. . ."
Sắc mặt ông ta liên tục biến đổi, tâm tư trong lòng chìm nổi bất định.
Nếu thật sự là như thế, thiếu niên này càng không thể trêu chọc.
Bởi vì một thiếu niên như vậy, dù cho không có võ nghệ, dù không phải quyền quý, nhưng bản thân hắn có thể so sánh với tất cả.
"Nếu thật sự là như thế, chính là ta đã hại Tô Lập."
Lão gia chủ hơi nhắm mắt, tâm sinh hối hận.
Nếu thật sự là như thế, tất cả nguyên nhân đều bắt nguồn từ chuyện ông ta muốn thoát khỏi sự bức bách của chư vị tộc lão, tiện tay kéo Tô Đình tới làm bia đỡ đạn.
Bởi vậy, Tô Lập mới làm khó dễ Tô Đình.
Cũng bởi vì như thế, Tô Đình mới diệt Tô Lập.
"Sớm chuẩn bị Liệt Nguyên Hỏa Mộc chút, để hắn rời đi là được."
. ..
Cùng lúc đó.
Trong huyện nha.
Quan huyện Đinh Nghiệp nhìn tin tức từ Lạc Việt quận truyền đến, cũng trầm mặc xuống.
Ở một số phương diện, năng lực của hắn không thua kém gì Tô lão gia chủ.
Tô lão gia chủ tra được, hắn ta cũng tra được.
Tô lão gia chủ nghĩ đến, hắn ta cũng nghĩ đến.
"Người này. . ."
Đinh Nghiệp khẽ cau mày, chỉ là trầm ngâm suy tư, không mở miệng.
Tô Đình đối với hắn ta cũng thập phần thần bí.
Luận về da dẻ gân cốt, không có dấu vết rèn luyện, cũng không có người vẻ cường tráng của người tập võ, chỉ là khí chất bất phàm, xuất trần thoát tục.
Ở trước mặt hắn ta, thiếu niên này vẫn có thể nói chuyện như thường.
Ở trên hội thơ, dường như hắn đứng trên cao nhìn xuống mọi người.
Dù ở phương diện nào, hắn đều không giống như một thiếu niên xuất thân nhà nghèo.
Nhưng thân phận của hắn còn rất nhiều điểm nghi vấn, không giống đến từ đại tộc.
Mà hắn không tập võ, cũng không coi rẻ bản lĩnh của mọi người.
Tài hoa tuy rằng không kém, nhưng lại dùng để đắc tội với người khác.
Không có võ nghệ, không có thân phận, như vậy ngày đó hắn ở trên hội thơ dựa vào cái gì mà bình tĩnh như thế?
Lại liên hệ với mấy vụ án ở Lạc Việt quận, trong lòng Đinh đại nhân hơi trầm xuống, suy nghĩ rất nhiều.
Mà tên gia đinh đứng sau lưng Đinh Nghiệp kia, cũng nhìn thấy tin tức này.
So với Đinh Nghiệp, hắn còn suy nghĩ nhiều hơn.
Gia đinh này dường như nghĩ tới điều gì, hắn cúi đầu, trong mắt lóe qua một tia kinh dị.
Hắn có một suy nghĩ, ở trong lòng không ngừng bay lên.
Người tu đạo!
Cơ duyên!
* * *