Chương 147: Tinh linh trong núi
Dưới đại thụ, bên cạnh thân cây.
Tô Đình đứng chắp tay, trước người lơ lửng một thanh đao sắt đen kịt, tia sáng lạnh lẽo âm trầm, mũi chỉ về phía nơi nào đó trên tán cây.
"Ngươi chớ né, Tô mỗ đã sớm nhìn thấy ngươi."
Tô Đình cười lạnh nói: "Cây to này không thành tinh, nhưng nơi này lại có mấy phần khí tức, như ẩn như hiện, đã sớm biết có thứ gì ẩn thân ở đây, Tô mỗ dẫn ngươi đi ra thôi."
Hắn dùng thần đao tiến về trước dò xét tìm tòi, nói: "Bị thần đao ta của ta đâm trúng, chút khí tức yếu ớt, đạo hạnh thấp kém của ngươi trốn không thoát đâu. . ."
Gió mát thổi, ngọn cây di động.
Nhưng không có động tĩnh gì.
"Lăn ra đây!"
Tô Đình phẫn nộ mắng.
"Không thương lượng đã muốn thải bổ ta?"
"Hừ! Hiện tại thứ gì cũng muốn thải bổ ta?"
"Ngươi cho rằng rất lợi hại à? Ngươi cho rằng ngươi là bà lão tu thành Âm Thần kia?"
"Chỉ dựa vào chút đạo hạnh ấy của ngươi, nếu còn không ra, xem Tô mỗ ta có chém chết ngươi không!"
Hắn vô cùng tức giận, hơi suy nghĩ một chút, thần đao lập tưc hóa thành ánh đao!
Ánh đao lóe lên, chớp mắt mà đi, xuyên phá tán cây, lại vòng trở lại.
Dồn dập, cành lá rơi xuống.
Ánh mặt trời từ trên tán cây chiếu xuống.
Trong ánh mặt trời này dường như còn có cả một giọt nước mưa như máu tươi vậy, nhỏ xuống trên đất.
Sau đó, từ trong động tán cây, một bóng người nhỏ bé dò ra, giòn tan nói: "Ta cũng không muốn thải bổ ngươi, ta chỉ dùng ảo giác. . . Ta muốn thải bổ ngươi, còn phải chờ ta có thể lớn lên thành hình người."
Giọng nói này lanh lảnh non nớt, giống như tiếng đứa trẻ hai ba tuổi nói vậy, mang theo vẻ bi bô.
Giọng nói này hoàn toàn không giống tiếng nữ tử thành thục nhu mị lúc trước.
Tô Đình nghe vậy, càng tức giận, nói: "Ngươi muốn thành hình người cũng thôi đi, không chừng ta sẽ ỡm ờ cho ngươi thải bổ, ngươi tạo ra ảo giác lừa ta làm gì?"
Lần trước xuất hiện một nữ tử áo đỏ, vấn đề là nữ tử áo đỏ này lại là Âm Thần, hắn không làm gì được nàng nên vô cùng phiền muộn.
Lần này lại có một nữ tử mặc áo xanh, làm hắn không nhịn được tức giận.
"Xuống đây!"
"Không xuống!"
"Được."
Tô Đình cả giận nói: "Là ngươi ép ta, lúc trước đao kia không trực tiếp diệt ngươi, đao này nhất định sẽ chém thân thể nhỏ của ngươi thành hai đoạn!"
Trong tán cây run lên một cái, sau đó mới có âm thanh nho nhỏ, giương cánh bay tới.
Nhìn thấy thân ảnh này, Tô Đình lại ngẩn ra.
Hắn vốn nhìn thấy chính là một con chim nhỏ màu xanh, trong lòng kết luận, đây là một con chim nhỏ thành tinh, có vẻ tương tự như anh vũ, có lẽ nó may mắn luyện hóa được hoành cốt, bởi vậy mới có thể mở miệng nói chuyện.
Nhưng hắn không ngờ sau khi bị thần đao tổn thương, Thanh Điểu này lại có biến hóa.
Vào giờ phút này, tên gia hỏa này vẫn có một đôi cánh, nhưng không phải chim nhỏ, mà là một đôi cánh ve.
Mà bản thân nó chính là một thân người to bằng bàn tay, không khác gì một đứa bé gái non nớt còn nhỏ.
Đây là thứ gì?
"Chẳng lẽ là tinh linh trong núi?"
"Bình thường là chim nhỏ, bị thần đao của ta gây thương tích nên mới hiện ra diện mạo ban đầu?"
Nhìn thấy tiểu gia hỏa này, tức giận trong lòng Tô Đình cũng giảm đi một chút.
Quả nhiên đáng yêu chính là chính nghĩa!
Nếu là biểu tỷ đến đây, mặc dù nàng rất thông tuệ, nhưng lúc này chắc cũng sẽ lập tức tha thứ cho tiểu gia hỏa này.
Nhưng Tô Đình dù sao cũng là người có tâm tính kiên định, không bị mê hoặc vì dáng vẻ đáng yêu.
Hắn chất vấn: "Tiểu gia hỏa, sao ngươi đột nhiên ra tay với ta làm gì?"
Tiểu gia hỏa kia giòn tan đáp lại: "Ai bảo ngươi dựa vào mẹ ta để ngủ?"
Tô Đình nhất thời trầm mặc.
Hai đời làm người, hắn chỉ mới kéo tay biểu tỷ mình, nói ra chuyện này mà lòng chua xót, nghĩ đến là rơi lệ, thật sự khó có thể mở miệng.
Nhưng hắn dựa vào mẹ nó ngủ lúc nào?
Đột nhiên lại xuất hiện một đứa con gái như thế?
"Không nên tùy tiện làm bẩn sự thuần khiết của người khác."
Tô Đình nhìn nó, âm trầm nói: "Ta dựa vào mẹ ngươi ngủ khi nào?"
Tiểu gia hỏa khẽ rung hai cánh, lơ lửng trên không trung, cánh tay trắng nõn nhỏ như chiếc đũa, chỉ về phía đại thụ rồi nói: "Đây chính là mẹ ta!"
". . ."
Sắc mặt Tô Đình liên tục biến đổi, một lát sau mới nói: "Ngươi là tinh linh mọc ra từ trong cây này?"
Chẳng trách tên gia hỏa này nhìn cổ quái như vậy.
Đây căn bản không phải một loại động vật nào đó mà hắn suy đoán, đây là tinh linh từ trong cây sinh ra.
Chẳng trách đại thụ này to lớn như vậy vẫn không mọc ra linh trí, không tu luyện thành yêu.
Hóa ra trong cây đã kết ra một thần thai như thế từ lâu!
Thần thai rút lấy tất cả của đại thụ này, bởi vậy bản thể đại thụ này không có quá nhiều thần dị.
Theo Tô Đình, nói đại thụ này là mẫu thân của nó, không bằng nói cây đại thụ này, kỳ thực là bản thể ban đầu của tiểu gia hỏa này.
Mà bây giờ nàng mới là chân thân cuối cùng!
Giống như nhộng thoát xác thành ve vậy!
Đại thụ chỉ là nhộng!
Tinh linh này chính là ve!
. ..
Tình cảnh đột nhiên rơi vào yên tĩnh.
Tô Đình nhìn tiểu tinh linh này, một lúc lâu mà không nói gì.
Ai ngờ được Tô mỗ hắn tìm một chỗ dừng chân nghỉ ngơi một chút lại gặp phải một tiểu yêu, lại chính là thần thai?
Đây gần như là vật tương tự với "Mộc mị" trong lời đồn đấy!
Nhưng nó tuyệt không phải mộc mị bình thường!
Dựa vào lời giải thích trong quyển sách của Tùng lão, dùng cách xưng hô của Thần đạo thì nó nên là Thụ Thần trong núi này!
Nhưng nó vừa sinh ra không lâu, dường như bản lĩnh không cao, có vẻ còn non nớt, ngược lại dễ dàng bắt nạt.
Tô Đình vuốt cằm, nhìn nó mấy lần, nói: "Ta có việc hỏi ngươi, chỉ cần ngươi trả lời ta, như vậy chuyện lần này ngươi mê hoặc ta, ta sẽ không truy cứu nữa."
Tiểu gia hỏa kia đột nhiên đập cánh, tức giận nói: "Ngươi dựa vào mẹ ta ngủ, còn chém đi biến hóa chi thuật mà ta thật vất vả mới tu thành, ngươi còn muốn truy cứu ta?"
"Được được được, là lỗi của của ta."
Tô Đình ghé sát đến, cố gắng nhẹ giọng, cười nói: "Quãng thời gian trước, giữa núi có xuất hiện long hổ tranh đấu ở trong mây, sau đó rơi xuống, ngươi có biết rơi ở nơi nào không?"
Tiểu gia hỏa lắc đầu nói: "Không biết."
Nụ cười của Tô Đình cứng đờ, nói: "Ngươi ở trong núi mà lại không biết? Chúng ta phải hào phóng một chút, chuyện không vui khi nãy đều là chuyện đã qua."
Tiểu gia hỏa mở to con mắt sáng lấp lánh, giòn tan nói: "Ta thật sự không biết, lúc đó ta nhát gan, nghe thấy hai tiếng thì sợ, lập tức trốn vào trong nhà, không dám ra ngoài nữa."
Tô Đình khẽ mỉm cười, đi về phía trước, thần đao bay lượn.
Tiểu tinh linh kia sợ hết hồn, giương cánh lùi về sau, cả kinh kêu lên: "Ngươi muốn làm gì?"
"Không có gì, không có gì."
Tô Đình nở nụ cười thân cận, vô cùng hòa ái, nói: "Ta thường nghe nói mấy loại dược liệu như nhân sâm, hoàng tinh, hà thủ ô vân vân, nếu là lâu năm, có lẽ đều có đạo hạnh, có thể biến trở thành tiểu Đồng, mà thiên tài địa bảo như vậy, sau khi ăn vào sẽ đắc đạo thành tiên, trường sinh bất lão."
Hắn nhìn tiểu tinh linh kia, trong ánh mắt không có ý tốt.
Tiểu tinh linh kia, thân cao không đủ một thước, chỉ to bằng bàn tay, khuôn mặt nhỏ bé non nớt mà tinh xảo kia đã sợ đến mức trắng xám như tuyết.
Tô Đình nhìn kỹ nàng, không ngừng đánh giá, nói: "Ngươi mặc dù là thụ sinh, mà phương thức sinh trưởng cũng quái lạ, không giống như nhân sâm thành tinh, nhưng dù gì cũng xem như một tinh linh trong núi."
Nói xong, Tô Đình lại trầm ngâm một chút, nói: "Lần này ta không tìm được Long Hổ Huyền Đan, tìm tới ngươi về dùng, có lẽ hiệu dụng càng tốt hơn!"
Tiểu tinh linh thét lên thành tiếng, tràn ngập hoảng sợ, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
Tô Đình vội an ủi: "Không phải sợ, không phải sợ, ta chỉ đùa giỡn thôi."
Tiểu tinh linh nghe thấy lời này, mới hơi hơi thở ra, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói: "Ngươi thực sự chỉ đùa giỡn?"
Tô Đình lập tức gật đầu nói: "Ta thực sự chỉ đùa giỡn, làm sao có khả năng để ngươi sống sờ sờ mà dùng chứ? Ngươi phải biết rằn ta luôn luôn nhân từ, ít nhất cũng phải hạ một đao xuống trước, bảo đảm ngươi không thấy đau đớn gì, sau đó mới nuốt xuống bụng."
Tiểu tinh linh nhất thời cất tiếng khóc nức nở nói: "Ngươi là người xấu, ta thấtuwj không biết Long Hổ Huyền Đan ở đâu mà."
Tô Đình không nói một lời, đưa ngón trỏ ra, vuốt ve mặt bên thần đao.
Tiểu tinh linh ủy khuất nói: "Nhưng ta biết Long Hổ Huyền Đan được luyện thành ở ở nơi nào."
* * *