Chương 152: Động phủ Yêu Hổ, thảm trạng trước điện
Tòa cung điện này vo cùng to lớn hùng vĩ và tráng lệ.
Nhưng giờ khắc này nhìn lại chỉ thấy vô cùng rách nát tàn tạ.
Cánh cửa khổng lồ dĩ nhiên đã mở ra!
Sư tử đá ở hai bên đều bị phá nát, hóa thành một đống đá vụn.
Mà ở trước cung điện, thi thể nằm khắp nơi.
Vẻ mặt Tô Đình nghiêm túc, tỉ mỉ đếm một lần, có tới tám cỗ thi thể.
Tám người tu hành này dám to gan thâm nhập vào trong núi, đi tới trước cung điện này, đều là người có bản lĩnh.
Tô Đình thấy những người này đều đã có đạo hạnh khá cao, đều là người tu luyện đến tầng hai có thể triển khai phép thuật.
Nhưng bọn họ đều chết ở nơi này!
Tiểu tinh linh nhìn cảnh tượng này, cũng có chút e ngại, trong ánh mắt lộ ra một chút ý sợ hãi, cánh mỏng hơi co lại, nhích tới gần bên tai Tô Đình.
"Bọn họ ở đây tàn sát lẫn nhau mà chết sao?"
"Không phải."
Tô Đình nhìn dấu vết còn sót lại, nói rằng: "Cũng không có dấu vết đấu pháp hỗn độn gì."
Tiểu tinh linh nói: "Vậy những người đó chết như thế nào? Ta biết ở cửa này không có sát trận mà."
Tô Đình trầm giọng nói: "Căn cứ vào dấu vết đấu pháp thì bọn họ cũng chẳng có bao nhiêu cơ hội xuất thủ, vừa đến đã lập tức bị người giết. . . Bản lĩnh của đối phương rất cao, đủ để nghiền ép bọn họ, giống như tàn sát."
Tiểu tinh linh cả kinh nói: "Một người rất lợi hại đến đây?"
Tô Đình gật đầu nói: "Là người lợi hại, đạo hạnh rất cao, so với những người này thì rõ ràng cao hơn một cấp độ, có lẽ là người đã ngưng pháp, nhưng cũng may dấu vết đấu pháp còn sót lại natf, người này còn chưa đạt tới cấp độ Thượng nhân."
Nghĩ tới đây, trong lòng của hắn không khỏi có chút trầm trọng.
Nữ tử áo đỏ đã nói bây giờ ở Khảm Lăng này, số người tu đạo đã có chút thành tựu tu hành không có đủ hai bàn tay.
Bây giờ trước mắt lại có tám cỗ thi thể, như vậy một nhóm người tu hành có đạo hạnh cao nhất Khảm Lăng này, hầu như đã chết hết.
Đương nhiên, Tô Đình cũng không quen biết những người tu hành ở Khảm Lăng kia, tám cỗ thi thể này cũng chưa chắc đều là người ở Khảm Lăng, không loại trừ khả năng có người tu đạo ngoại lai, nghe thấy tin tức về dị tượng nên mới đi tới nơi này, sau đó mất mạng.
Nhưng nhìn tình huống trước mắt này có thể thấy người tu đạo bị dị tượng hấp dẫn, có không hạn chế ở tầng hai.
Ít nhất cũng một vị cao nhân đã Ngưng Pháp, đạt tới cảnh giới tầng ba, nghiền ép đám người ở đây.
. ..
"Chúng ta còn muốn đi vào sao?"
Tiểu tinh linh nuốt nước miếng, cẩn thận nói: "Lá gan của ta hơi nhỏ, hơn nữa còn sợ chết."
Tô Đình hít sâu một hơi, nhìn nó nói: "Nếu ngươi đã thẳng thắn như vậy, ta cũng không sợ nói cho ngươi biết. . ."
Dừng dưới, Tô Đình trầm giọng nói: "Ta cũng sợ chết."
Tiểu tinh linh lộ vẻ mặt kinh ngạc.
"Vậy chúng ta phải đi về sao?"
"Không cần!"
"Tại sao?"
"Bởi vì người bên trong kia, không hẳn đã giết được chúng ta."
"Ngươi có thể đánh thắng hắn?"
"Không biết, nhưng hắn không hẳn đã có thể đánh thắng ta."
"Lỡ may đánh thắng ngươi thì sao?"
"Hắn cũng chưa chắc có thể giết được ta."
"Lỡ may giết được thì sao?"
". . ."
Tô Đình trở nên trầm mặc, sau đó nhìn về phía tiểu tinh linh này, lạnh lùng nói: "Vậy ta sẽ giết ngươi trước."
Tiểu tinh linh sợ hết hồn, hoa dung thất sắc, nói: "Ngươi cũng quá tàn nhẫn. . ."
"Bớt nói nhảm đi."
Vẻ mặt Tô Đình nghiêm túc, tâm tư trong lòng hỗn loạn.
Bên trong là Long Hổ Huyền Đan có thể trợ giúp người đắc đạo thành tiên, dù bây giờ dược hiệu giảm mạnh, nhưng vẫn là chí bảo hiếm thấy trên thế gian.
Đối với người khác mà nói, tự nhiên là phải mạo hiểm thử một lần.
Nhưng đối với Tô Đình thì không hẳn là phải mạo hiểm.
Hắn tự nhận bản thân có thiên phú tuyệt đỉnh, tốc độ tu hành cực nhanh, Long Hổ Huyền Đan này đối với hắn chỉ là một vật trợ giúp hắn tu hành, cũng không phải là thứ duy nhất.
Thế nên hắn không cần mạo hiểm.
Nhưng suy nghĩ tỉ mỉ thì cũng chưa chắc đã quá nguy hiểm.
Những ngày qua, hắn không ngừng luận đạo cùng nữ tử áo đỏ, giúp hắn dần định vị rõ đối với bản lĩnh của chính mình.
"Đạo hạnh ở tầng hai, bản lĩnh ở tầng ba."
"Cộng với Ngũ Hành Giáp, uy năng tăng mạnh, có thể xưng là một vị võ đạo Đại tông sư."
"Lần này ta đến đây, một thân bản lĩnh tương đương với có hai người có cảnh giới đạt tới tầng ba!"
Ánh mắt Tô Đình hơi ngưng tụ, nhìn về phía bên trong cửa điện.
Mặc dù người bên trong là cao nhân tầng ba, cũng chưa chắc có thể thắng được hắn.
Mà dù sở học pháp môn của đối phương không tầm thường, thiên phú cũng không tầm thường, đấu pháp cũng hết sức lợi hại, có thể dùng đạo hạnh tầng ba vượt qua chính mình, nhưng thật sự muốn giết Tô mỗ hắn cũng không dễ dàng.
Thủ thắng là một chuyện, giết người lại là một chuyện khác.
Hắn tự tin rằng bản lĩnh của mình dùng để bảo mệnh vẫn không thành vấn đề.
"Đi!"
Tô Đình phất tay nói: "Chúng ta đi!"
Tiểu tinh linh sợ hết hồn, nói: "Không được!"
Tô Đình nhìn nàng một cái, nói: "Phong châu của ngươi thì sao?"
Tiểu tinh linh vội lắc đầu, nói: "Ta không muốn, có bảo bối cũng phải có mệnh mới hưởng được."
Tô Đình suy tính một lúc, lần này nguy hiểm không lớn, đáy lòng cũng thoải mái hơn một chút, nghe vậy thì lập tức khuyên nhủ: "Cái gọi là cầu giàu sang từ trong nguy hiểm, huống hồ người tu hành chúng ta có sở cầu chính là con đường mênh mông phía trước, chính là ngày sau có thể trường sinh bất lão. . . Phú quý chốn thế tục còn phải tìm kiến trong nguy hiểm, huống hồ là việc trường sinh?"
Tiểu tinh linh ngẩn ra, lẩm bẩm nói: "Ngươi nói rất có đạo lý. . . Nhưng đạo nhân kia nói rồi, hình như ta là thần thai, mệnh số vẫn rất dài, hơn nữa nếu sau này có thể lọt vào danh sách Thiên Đình thì cũng có thể trường sinh bất lão nha."
Tô Đình tức giận nói: "Bớt nói nhảm đi, ta muốn đi vào, ngươi không cùng ta đi, ta làm sao vượt qua nổi những trận pháp bố trí trong điện kia?"
Tiểu tinh linh kinh hô một tiếng, mới phát hiện ý đồ hiểm ác của hắn, nhất thời cúi đầu ủ rũ, đầy mặt oan ức.
. ..
Đặt chân vào bên trong đại điện.
Bên trong rộng rãi, bố trí đại khí mà hoa lệ.
Chỉ là nơi này hiển nhiên đã xảy ra tranh đấu, chung quanh ngổn ngang, khắp nơi tàn tạ.
Các vật trang trí quý giá, như bình hoa, như bức tranh, như bích hoạ đều đã vỡ nát vụn.
Tòa cung điện này, bên ngoài vẫn hoàn chỉnh, nhưng bên trong hầu như đã thành phế tích.
"Trong bức vẽ lão Hoàng Dương cho ta kia, có miêu tả nơi này, nơi này thuộc về tiền viện, là nơi lúc trước Yêu Hổ chiêu đãi khách mời, thế nên nơi này thật sự không có bố trí gì."
Tiểu tinh linh nói rằng: "Nghe nói bên trong mới là nơi ở của Yêu Hổ, còn có chỗ mà nó giấu đồ vật, trận pháp nơi đó mới là nghiêm mật."
Tô Đình nhìn nàng một cái, hồ nghi nói: "Ngươi sẽ không lại bẫy ta chứ?"
Tiểu tinh linh hừ nhẹ nói: "Hai chúng ta đều đồng thời đi vào, ta hại ngươi làm gì?"
Tô Đình hắc một tiếng, nói: "Không bẫy ta? Vậy ngươi nói này đằng trước không có bố trí gì?"
Tiểu tinh linh nói: "Đúng là không có bố trí mà."
Tô Đình vuốt trơn bóng cằm, chầm chậm nói: "Ta tốt xấu gì cũng là người tu đạo, học được một chút thường thức phong thuỷ trận pháp, gần đây mới vừa theo người ta học tập mấy ngày, có chỗ nghiên cứu, trình độ không cạn. . . Tuy rằng không phải cấp bậc đại sư, nhưng tốt xấu gì cũng có thể nhìn ra, phía trước này chính là có cơ quan bố trí!"
Tiểu tinh linh hồn nhiên không để ý lắm, nói: "Cũng chính là bố trí một cơ quan nho nhỏ, có thể liên quan gì đến trận pháp nghiêm mật? Ta chỉ cần khẽ giương cánh, là có thể bay qua."
Tô Đình cả giận nói: "Ta không bay được."
Tiểu tinh linh cao hứng nói: "Nhưng là ta bay được nha."
Thanh âm chưa dứt, nàng giương cánh bay lên, bay đến phần cuối đại điện.
Một đôi cánh mỏng trong suốt của nàng nhẹ nhàng vỗ, thân thể nho nhỏ lơ lửng trên không trung, nhìn Tô Đình, trong ánh mắt tràn đầy ý cười.
Tô Đình nhìn chung quanh một chút, hừ nói: "Khinh ta không bay được sao?"
Hắn có ý định dùng Ngũ Hành Giáp, trực tiếp xông qua, nhưng dù sao cũng là một trong các lá bài tẩy, cũng không tiện triển khai ra.
Không phải chỉ bố trí một cơ quan sao?
Ngay cả trận pháp đều không được tính!
Còn có thể ngăn được Tô mỗ?
"Ngươi cứ đợi đấy!"
Tô Đình cắn răng nghiến lợi nói: "Treo ngược ngươi lên! Đánh nát mông nhỏ của ngươi!"
* * *