Chương 172: Trấn áp toàn trường, Thượng Nhân hiện thân
Trước Yêu Hổ động phủ.
Thi thể khắp nơi, có tới hơn hai mươi người, tăng nhân hay đạo sĩ đều có, không thiếu người tu đạo đã đạt tới tầng ba.
Có người lúc trước bị Huyết tán nhân giết chết, cũng có người bị Ngũ Kiếm Liễu thị giết chết, còn có thi thể của trận sư này là bị Tô Đình tiêu diệt.
Lúc này bóng người đông đảo, đã có nhiều người tới gần.
Khi đám người mới đến phụ cận, đã thấy ở trước động phủ Yêu Hổ, ở cửa lớn cung điện có một thiếu niên bình tĩnh đứng đó, dáng vẻ hờ hững nói chuyện phiếm giống như chưa từng để ý tới người khác.
Sau một lát, hắn mới không tiếp tục nói chuyện phiếm cùng vật nhỏ ở bên người kia nữa.
Hắn tiến về phía trước đến, đứng chắp tay, nhìn tới tứ phương, tiếng nói đầy lạnh nhạt chậm rãi vang lên.
"Đáng tiếc trước mắt đều là người tầng hai tầng ba, không đạt tới Thượng nhân cảnh giới, không đủ để ta thể hiện sở trưởng, tiếc thay tiếc thay."
Câu cảm thán này truyền vào trong tai đám người khiến người nghe đều vì đó mà nghiêm nghị.
Thiếu niên kia nói với ngữ khí ngông cuồng như vậy, tư thái cũng rất hờ hững, trong lòng không khỏi sinh ra ý kiêng kỵ.
Nhưng không chờ đám người có phản ứng, lại nghe thấy thiếu niên kia chậm rãi nói: "Long Hổ Huyền Đan ở trên người ta."
Một tiếng này truyền ra, chúng người đều ồ lên.
Hơn hai mươi người tu hành, đạo hạnh đều đã tiến xa, trong đó không thiếu hạng người tầng ba.
Nghe nói lời ấy, đám người không khỏi biến sắc.
Nhưng thiếu niên kia lại vươn tay ra, vỗ vỗ vào bụng mình, nói: "Chỉ là chư vị tới hơi muộn, ta đã nuốt rồi."
Âm thanh truyền ra, đám người nhất thời đều yên tĩnh.
Tiểu tinh linh phía sau vốn đang mờ mịt, nhưng khi phục hồi tinh thần lại cũng đã hiểu rõ.
Tô Đình đang ở ngay trước cửa động phủ Yêu Hổ này, thật sự muốn rời đi, những người tu đạo trước mắt này cũng sẽ không để mặc hắn rời đi.
Nếu nói Long Hổ Huyền Đan ở trên người, khó tránh khỏi sẽ bị người mơ ước tranh cướp, nhưng hắn lại nói là dùng rồi, người khác cũng không thể làm gì.
Dù hắn còn chưa dùng, nhưng cũng coi như khiến đám người hết hy vọng.
Chỉ là đám người kia có từ bỏ ý đồ hay không lại lại là một chuyện khác.
"Thiếu niên, chỉ bằng một câu nói của ngươi mà muốn chúng ta tin?"
"Long Hổ Huyền Đan bị ngươi nuốt?"
"Có lẽ chúng ta còn phải mổ bụng lấy đan, không chắc đã không thể lấy ra đan dược một lần nữa. . ."
Vừa dứt tiếng, bỗng một tiếng động nhỏ vang lên.
Ánh đao lấp loé, nháy mắt bắn tới rồi lại vòng về.
Người vừa nói muốn mổ bụng Tô Đình lấy đan kia, ở giữa trán đã nhiều thêm một cái vết thương, ngửa mặt nằm vật xuống, khí tuyệt ngay tại chỗ.
Đám người thấy thế đều kinh hãi.
Mà Tô Đình vỗ tay một cái, mỉm cười nói: "Sau khi ta dùng Long Hổ Huyền Đan xong, hiện nay ngay cả Ngũ Kiếm Liễu thị liên thủ đều không đánh lại ta, chỉ bằng các ngươi?"
Sau khi hắn nói xong, đưa tay vung lên một chiêu.
Tiểu tinh linh mang đến bốn thanh bảo kiếm, lập tức rơi vào trên đất trước mặt đám người.
"Đây là. . . Bội kiếm của Ngũ Kiếm Liễu thị?"
Người biết Ngũ Kiếm Liễu thị hiển nhiên có không ít, lúc này đã hoàn toàn hoảng sợ.
Ngũ Kiếm Liễu thị kia có năm huynh đệ, đạo hạnh đều đã đột phá tầng ba, mà còn có thể kết thành kiếm trận, được xưng là có thể địch lại Thượng nhân cảnh.
Mà trong số đám người bọn hắn, có chừng hai mươi người, nhưng đa số là tầng hai, số người đã Ngưng Pháp chỉ có sáu người.
Chính là Ngũ Kiếm Liễu thị ở đây, đều có thể tàn sát hết hai mươi người này.
Nếu thiếu niên này thật sự có thể đánh thắng Ngũ Kiếm Liễu thị, chẳng lẽ không phải là bản lĩnh của Thượng nhân?
Trong khoảng thời gian ngắn, đám người đều bị hắn đè ép, nghi ngờ không thôi.
Có người chần chờ, có người sợ hãi, tự nhiên cũng có người không tin, chỉ nóng lòng muốn động, sát cơ lạnh lẽo.
"Ta nói rõ với các ngươi, Long Hổ Huyền Đan đã bị ta dùng, trận cơ duyên này đã thuộc về ta, các ngươi cũng không đoạt được nữa."
Tô Đình bình tĩnh nói: "Ta chỉ để cho các ngươi biết rõ chân tướng, tránh trường hợp trng lòng nảy sinh ra ý nghĩ không cần thiết, làm ta phải ra tay tạo nhiều sát nghiệt, chứ không phải sợ các ngươi. Thật sự muốn đấu thì hơn hai mươi người các ngươi, người mới Ngưng Pháp chỉ có sáu người, có thể so với Ngũ Kiếm Liễu thị sao?"
Hắn đảo mắt nhìn lướt qua đám người, ánh mắt lạnh lẽo không gì sánh được.
Hắn ngưng tụ ra chính là thiên lôi, thành tụ thiên ý.
Lúc này uy thế lôi hỏa còn chưa thu lại, khí thái còn cao, trong lúc hoảng hốt càng khiến người ta cho rằng một vị Thượng nhân đang ở trước mặt.
"Hắn không phải Thượng nhân!"
Nhưng vào lúc này, có một người chợt mở miệng, trầm giọng nói: "Hắn chưa phải là Thượng nhân, mọi người chúng ta liên thủ, không hẳn đã thua hắn!"
Ở bên cạnh hắn có đồng bạn cũng phụ họa, nói: "Dù thật sự là có bản lĩnh, sau khi đấu thắng Ngũ Kiếm Liễu thị, thương thế tất nhiên không nhẹ, tất nhiên cũng tiêu hao lớn, trước mắt có thể còn mấy phần bản lĩnh?"
Nhưng vừa nói xong lời này, còn không chờ người khác hô ứng.
Tô Đình chỉ tay một cái.
Thiên Lôi Kiếm Chỉ bỗng nhiên vang lên!
Một người đứng đầu lập tức bị lôi đình đánh trúng, chết tại chỗ.
Mà một người khác lại bị ô quang đảo qua, tâm mạch đứt đoạn.
Đám người vừa kéo tới, chỉ trong chốc lát đã có ba người mất mạng.
Đám người nhất thời bị hắn dọa cho kinh sợ, hoàn toàn vắng lặng.
Dù là thiên lôi, hay ánh đao, đám người tự biết bản thân không có lực lượng chống đối.
"Ai dám tự nhận có thể chống đỡ được ta thì bước ra?"
Tô Đình duỗi vung tay lên, Ngũ Hành Giáp đột nhiên lăn đi.
Rơi xuống đất rồi từng tiếng ầm ầm vang lên!
Trên đất có một đoàn đất đá bị cuốn lên trong chu vi hai, ba trượng, bên trong đột nhiên hiện ra một người khổng lồ.
"Tát Đậu Thành Binh?"
"Bản lĩnh của Chính Tiên đạo?"
"Tôn lực sĩ này. . ."
Đám người vốn còn hơi chần chờ, lúc này bắt đầu sinh ý lui.
Tô Đình gọi tiểu tinh linh, nhảy lên bả vai Ngũ Hành Giáp.
Tôn lực sĩ sứ giả này tiến về phía trước.
Rất nhiều người tu đạo có thể xưng là hạng người thanh danh hiển hách ở một phương địa vực, vậy mà giờ khắc này lại không có người nào dám ngăn trở.
Chỉ thấy người khổng lồ kia từ từ đi xuống núi.
Mà tình cảnh nơi này lại yên tĩnh hẳn.
Rồi có người lại nhanh chân chạy vào trong động phủ Yêu Hổ.
Dù sao Yêu Hổ kia có hung danh hiển hách, cũng có người tu hành từng đến đây, có lẽ bên trong còn có cơ duyên gì đó.
Mà ở trong động phủ, lại nổi lên tranh chấp giết chóc.
. ..
Bên dưới ngọn núi.
Lực sĩ sứ giả bước lớn mà đi, rừng núi chấn động.
"Vậy là xong việc rồi?" Tiểu tinh linh kinh ngạc nói.
"Đương nhiên." Tô Đình khoát tay áo một cái, nói: "Ngũ Kiếm Liễu thị cũng đã bị ta giết chết, bọn hắn nhìn như nhiều người, kì thực so với Ngũ Kiếm Liễu thị có thể kết trận thì còn kém quá xa. . . Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu vướng tay chân hơn thì ta đã sớm chạy."
Hắn nhìn lại một cái, lạnh nhạt nói: "Ta đã giết ba người, lại có bội kiếm của Ngũ Kiếm Liễu thị ở đây, cộng với hung uy từ Ngũ Hành Giáp này, bọn hắn còn không nhường đường thì ta sẽ thật sự đại khai sát giới. Mà bọn hắn có thể tu hành đến trình độ như vậy, cũng không phải người ngu xuẩn, thật sự muốn chạy tới chịu chết sao?"
"Long Hổ Huyền Đan cũng đã bị ta nuốt, cơ duyên đã mất vào tay ta, bọn hắn không đoạt được đi, trong tình thế như vậy, còn muốn lấy trứng chọi đá, khiến bản thân thân tử đạo tiêu, không phải rất buồn cười sao?"
Nói tới đây, Tô Đình buông tiếng thở dài, nói: "Nhưng luôn có kẻ không mở mắt."
Vừa dứt tiếng, phía trước dĩ nhiên đã có một người.
Người kia mặc áo xanh, trên mặt mỉm cười, từ từ đi tới.
Tô Đình buông tiếng thở dài, nói: "Ta đều đã tinh tướng như thế rồi, vẫn không dọa được ngươi?"
Người áo xanh cười nói: "Bị đám người vây nhốt, mà vẫn nói chuyện như thường, cũng tùy ý giết người, hoàn toàn không kiêng dè, hơn nữa còn có bản lĩnh tru diệt Ngũ Kiếm Liễu thị, một thiếu niên như vậy quả thật khiến ta kiêng kỵ. . . Chỉ có điều, ngươi có thể làm đến một bước này, ta cũng có thể làm đến một bước này, vậy nên, ta dựa vào cái gì mà sợ ngươi?"
Tô Đình thở một hơi, nói: "Ngươi không sợ ta, nhưng Long Hổ Huyền Đan đã bị ta nuốt xuống, ngươi cũng không đến nỗi lại vì thế mà quyết đấu sinh tử với ta chứ?"
Người áo xanh gật đầu nói: "Nếu như Long Hổ Huyền Đan bị ngươi nuốt, mà ngươi lại có bản lãnh như vậy, ta cũng muốn suy tính một chút, có nên ra tay với ngươi. . . Hay là, vì ngươi đã ăn vào Long Hổ Huyền Đan, sau này sẽ có tiền đồ vô lượng, ta nên kết giao với ngươi."
Dừng một chút, hắn than thở: "Nhưng vấn đề là tầm mắt của ta cao hơn bọn hắn nhiều lắm, ta nhìn ra, ngươi chưa ăn Long Hổ Huyền Đan vào."
* * *