Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 18: Con đường tu hành

Chương 18: Con đường tu hành


Tô gia, trong viện.
Lúc sáng sớm, ánh bình minh phía đông mới nổi lên.
Chỉ thấy thiếu niên ngồi khoanh chân, hai mắt khép hờ, hô hấp bình tĩnh, dù trên lông mày tóc mai của hắn đều dính sương trắng, thân thể lại không bị ướt.
Hắn có ngũ quan tuấn tú, khi ở trạng thái yên tĩnh lại có mấy phần xuất trần.
Lại nhìn y sam màu vàng nhạy của hắn đã bị giặt đến bạc màu, lại có một phen ý cảnh đặc biệt, đơn giản giản dị.
Sau một chốc, mới thấy hắn mở mắt ra.
Sâu dưới đáy mắt hắn lóe qua một tia hàn quang, giống như sấm sét trong ban đêm, chỉ lóe lên rồi biến mất.
"Dựa theo ghi chép trong quyển sách mà Tùng lão cho mượn, đạo hạnh lúc này của ta không thể nói là tiến triển cực nhanh, nhưng cũng hết sức kinh người, tốc độ vượt qua phần lớn người tu đạo nên có."
Tô Đình từ từ thở ra, một lúc lâu mới tán, chợt lộ ra ý cười, âm thầm khen: " Tô mỗ ta quả nhiên là kỳ tài ngút trời, ngộ tính phi phàm."
Căn cứ vào quyển sách mà Tùng lão đưa cho xem, trên thế gian hiện nay, cảnh giới của người tu đạo có thể chia làm ba tầng.
Tầng thứ nhất tu đến Chân khí, có thể ngưng thần an hồn, đạt đến mức độ lòng dạ ôn hòa, khí chất thoát tục. Mà Chân khí có thể du tẩu toàn thân, có thể thư giãn kinh mạch, cũng có thể tiêu trừ bách bệnh, có thể kéo dài tuổi thọ, sống lâu trăm tuổi.
Tầng thứ hai, Chân khí ngưng hình, đến một bước này, đã có thể xuất thể bắn ra ngoài, từ đó tiến hành vận dụng. Ví dụ như Chân khí truyền cho Ngũ Hành Giáp, là có thể triển khai bảo vật này; ví dụ như Chân khí rót vào phù bút là có thể vẽ ra linh phù; lại ví dụ như bước cương đạp đấu, kết ấn thành pháp, đều không phải việc khó.
Ở tầng thứ ba, chính là ngưng tựu chân ý, làm Chân khí có chỗ phụ thuộc, trở thành pháp lực. Mà đến một bước này, các loại phép thuật có thể tiện tay khống chế, có thể nói là có thể hô mưa gọi gió, ở trong mắt dân chúng tầm thường, đã không khác gì thần tiên.
"Căn cứ vào ghi chép trong quyển sách này, Tùng lão nên ở tầng thứ hai."
Tô Đình thầm nói: "Mà ta mới sơ thành Chân khí, là tầng thứ nhất, chỉ là còn chưa tích lũy đầy đủ, không thể đột phá tầng thứ hai."
Đến tầng thứ hai, hắn nghĩ có thể bắt đầu sử dụng tới lôi pháp, có thể vẽ lôi phù, cũng có thể vận dụng Lục Áp Đạo Quân truyền thừa.
Mà bây giờ ở tầng thứ nhất, kỳ thực vẫn là phàm thân, chỉ là có một tia Chân khí ở thân, có thể chảy khắp toàn thân, khơi thông kinh lạc, khởi động tinh lực, do đó kéo dài tuổi thọ, có thể sống lâu trăm tuổi, cũng có thể an thần tĩnh khí, giữ vững tâm tình.
Nếu thật sự muốn bàn thì, người tu đạo ở tầng thứ nhất chỉ mới tích lũy cơ sở, tuy nhiên chỉ giới hạn ở đây, căn bản không có đấu pháp.
Thật sự muốn tranh đấu, còn không bằng một tráng hán có thân thể cường tráng, càng không bằng vũ phu chỉ tập luyện quyền cước hai ngày nữa.
Nhớ tới võ đạo, Tô Đình không khỏi có chút trầm mặc.
Bởi vì trên này cũng ghi chép về biến hóa võ đạo.
" Bây giờ việc tu tiên luyện đạo đa số là truyền thuyết, mịt mờ, không biết thật giả. Mà người tập võ lại trải rộng thế gian, võ đạo tài nghệ, chính là bản lĩnh xác thực có thể nhìn thấy, chỉ cần luyện võ mấy ngày, là có thể thấy hiệu quả, cho nên người đời tập võ có rất nhiều."
Tô Đình hơi bừng tỉnh, thầm nghĩ: "Ngược lại là người tu đạo, dù có tâm tu hành, nhưng không thể nhập môn thì dù lấy được một số công pháp hạng bét, tu hành mấy năm thậm chí mấy chục năm cũng sẽ không thành, nếu không thể nhập môn thì không luyện được Chân khí, ví dụ như vậy cũng có không ít."
Đây cũng là nghi vấn của các nho sinh trong triều đình.
Võ đạo là thật, Tiên đạo là giả, cái gọi là truyền thuyết về thần tiên yêu ma, chẳng qua chỉ là lời người đời trước bịa đặt, để lừa bách tính ngu muội mà thôi.
Kỳ thực nghi vấn như vậy cũng không phải không có nguyên do.
Ban đầu khi tu đạo, người tu hành muốn nhập môn cũng rất gian nan, thường thường ba năm rưỡi vẫn không thể luyện thành Chân khí, thậm chí tốn tới mấy chục năm, thậm chí dùng cả nửa đời tu hành, cũng chưa chắc đã có thể nhập môn, khó tránh khỏi trong lòng sẽ xuất hiện mê hoặc, từ đó nghi vấn.
Mà người tập võ, rèn luyện thể phách, mấy ngày là có thể trở nên cường tráng, thấy hiệu quả cực nhanh, cũng là sự thực.
. ..
"Võ nghệ cũng chia ba tầng."
"Tầng thứ nhất, vận chuyển khí huyết, quyền cước mạnh mẽ, xem như là nhập môn, không còn là tay mơ chỉ thoáng biết chiêu thức, ở trên giang hồ có thể tính là cao thủ."
"Tầng thứ hai, ngưng tụ thành nội lực, kình lực bắn ra, có thể đánh vỡ núi đá, có thể chặt đứt sinh cơ, phá hủy ngũ tạng lục phủ của người cũng dễ như trở bàn tay, phất một cái mà qua, không để lại ngoại thương."
"Tầng thứ ba, được xưng võ đạo Đại tông sư, đã phát huy tiềm lực của cơ thể người tới cực điểm, có thể đánh vỡ bia nứt đá, có thể đánh chết hổ lang, tung hoành vô địch."
"Nhưng võ nghệ chung quy vẫn là con đường của con người."
"Nhân lực sẽ có hạn, bởi vậy đến một bước này, năng lực cực hạn của cơ thể đã khai quật ra hết mức, cũng là cực hạn võ đạo, không thể tiến thêm một bước nữa, cũng không thể chống lại sức mạnh của năm tháng mà già yếu."
Tô Đình lật xem quyển sách này, đối với sự phân chia các cấp võ nghệ cũng có kết luận đại thể.
Tu hành có ba cấp, với tình hình lúc này để xem, người tu đạo dù có thủ đoạn cao thâm khó dò, huyền bí vạn phần, có thể hạ cổ, có thể sử dụng phù, có thể chú giết, nhưng khi chính diện tranh đấu thì vẫn không dễ dàng đấu thắng người tập võ.
Rốt cuộc trong ba cấp này, người luyện võ đạo cường thịnh, lấy tranh đấu, sát phạt làm chủ, mà người tu đạo thì lại theo đuổi dưỡng sinh, tích lũy làm chủ.
"Nhân lực có hạn, thiên đạo vô hạn."
"Võ đạo có điểm cuối, nhưng là Tiên đạo lại có cả một con đường."
"Trên ba cấp này chính là ngưng tụ thành Âm Thần, thành tựu thượng nhân, có thể nói là siêu phàm thoát tục."
"Đáng tiếc trong quyển sách này, chỉ ghi chép đến một bước này, không có ghi chép càng tỉ mỉ."
Tô Đình thu quyển sách lại, nhớ tới thượng nhân xâm nhập vào trong biển ý thức của hắn kia.
Đó dĩ nhiên là một nhân vật có đạo hạnh cao hơn vô số lần so với Tùng lão.
Đó là một vị đã siêu thoát giới hạn cơ thể rồi, có thể nói là nhân vật người trên người.
Đó là một tia Âm Thần có thể xâm nhập vào bất kì thức hải của người khác, xoá bỏ hồn phách người khác.
Đó là một nhân vật có đạo hạnh cao thâm đến mức ngay cả Tùng lão đều khó có thể tưởng tượng.
"Chẳng trách một tia Âm Thần tản ra, có thể làm cho thức hải ta lớn mạnh, hồn phách ngưng tụ, được mở rộng, được lợi vô cùng."
Tô Đình thở dài nói: "Thượng nhân tu thành Âm Thần kia, dĩ nhiên lợi hại như vậy, nếu không xem quyển sách này, căn bản khó có thể tưởng tượng chỗ cao thâm huyền diệu. . . Chỉ có điều, mặc kệ thượng nhân ngươi có lợi hại hơn nữa thì như thế nào, còn không phải vẫn bị Tô mỗ ta chém chết sao?"
Hắn thu sách lại, đứng dậy.
Ghi chép trong quyển sách này đối với hắn thực sự vô cùng quan trọng, có thể nói là để hắn chân chính nhận thức hệ thống thế giới này.
Chí ít để hắn hiểu rõ trước khi tu thành Âm Thần, thành tựu thượng nhân, ở trong thế tục hồng trần, vẫn không thể quá mức tùy ý làm bậy.
Rốt cuộc ba tầng đầu, bản lĩnh của người tập võ khi bàn về thực lực, không chắc đã thua kém người với tu đạo.
Chỉ có điều, người tu đạo dù sao vẫn là người tu đạo, cũng không thể tự ti.
" Các loại các phương diện thần tiên quỷ quái, huyền bí phép thuật, từ cổ chí kim, có vô số truyền thuyết, hơn nữa hiện giờ cực ít có người hiện ra pháp thuật, nên có vẻ thần bí không gì sánh được. . . Cũng làm người ta không dám khinh thị."
"Mà trên thực tế, người tu đạo dù cho là chỉ tu hành sơ kỳ, phần lớn cũng có thể xem phong thuỷ, có thể biện cát hung, có thể biết thiện ác, mà đến mức độ hơi cao thâm, đã có thể dùng thuật, có thể sử dụng phù hay trận pháp, thậm chí chú giết, có thể đoạn sinh tử."
"Các loại thủ đoạn này thần bí khó lường, hơn nữa từ cổ chí kim, các loại truyền thuyết chuyển núi lấp biển cũng đủ để cho người đời kính nể."
"Dù là người luyện võ nhìn thấy quỷ thần, cũng có kính ý."
Nghĩ tới đây, Tô Đình lấy ra Ngũ Hành Giáp cầm trong tay.
Ngũ Hành Giáp chính là bảo vật, huyền diệu không gì sánh được, dù đã tiêu hao hết pháp lực còn sót lại của vị đạo nhân từ nhiều năm trước kia, nhưng chỉ cần Tô Đình tu thành tầng hai, Chân khí ngoại phóng, là có thể bước đầu vận dụng Ngũ Hành Giáp này.
Mà bây giờ, hắn chỉ mới đến Chân khí nhập môn, vốn không thể vận dụng bảo vật này.
Nhưng là trong quyển sách này, còn có một loại phương pháp.
Chính là dùng máu đầu lưỡi, thả Chân khí trong cơ thể ra, ngưng tụ thành tinh huyết, do đó triển khai phép thuật, triển khai pháp bảo.
"Phương pháp này lai lịch bí ẩn, tổn hại rất lớn. . ."
"Bình thường khi vận dụng chân khí, sau khi tiêu hao chỉ cần đả tọa khôi phục là được."
"Nhưng dùng tinh huyết dẫn ra ngoài thân thể, một tia Chân khí này sẽ hoàn toàn chặt đứt liên hệ cùng bản thân."
" Trên thực tế, phương pháp này chính là tự tổn Chân khí, tự chém tu vi, để triển khai phép thuật hoặc là pháp bảo. . ."
"Một pháp môn như vậy, có vẻ khá là bí ẩn, mà dù cho truyền đi, hơn nửa cũng sẽ không có người tu hành nào đồng ý tự tổn căn cơ."
"Nếu ta được phương pháp này, cũng không có lòng lại lăn lộn cùng Vương công tử kia nữa."
"Tổn hại một tia Chân khí, tiết kiệm được thời gian, trước xử lý xong việc, để ta an tâm tu hành, thời gian tiết kiệm được này đối với một kỳ tài khoáng thế như To Đình ta mà nói, đã đủ ta ngưng tụ ra ba sợi Chân khí."

* * *


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất