Chương 206: Nể mặt ta
Tiếng kêu vô cùng thảm thiết, thê thảm không gì sánh được.
Hành hỏa lực sĩ nắm chặt người tu hành kia trong lòng bàn tay, vây hắn ta vào trong biển lửa.
Dù người này có đạo hạnh tầng ba đỉnh phong, Chân khí vô cùng chất phác, mà ngưng tụ thành pháp ý cũng là hỏa diễm trong ngũ hành, nhưng ở trong biển lửa, vẫn không thể kiên trì được.
"Dừng tay!"
Tiếng quát của Đỗ công tử tràn ngập tức giận.
Tô Đình đưa tay nắm chặt.
Hành hỏa lực sĩ bỗng siết chặt tay.
Ầm ầm vang vọng!
Một người đang sống sờ sờ, nhất thời bị bóp vỡ thành mấy đoạn than đen, rơi xuống đất hóa thành tro tàn.
"Ngươi dám!" Giọng nói của Đỗ công tử chứa đầy phẫn nộ.
"Đều đã đốt thành tro rồi, sao còn không dám chứ?" Tô Đình đáp lại một tiếng, sau đó dường như hắn kịp phản ứng lại, thành khẩn nói một tiếng xin lỗi đầy áy náy: "Xin lỗi nha, ta nhất thời không cẩn thận, hỏa hầu quá lớn, đốt hắn thành tro, bữa ăn khuya của ngươi cũng không có. . . Có phải là không được ăn nên trong lòng không vui không, vậy hiện tại ngươi lại đây đánh ta đi."
Tiểu tinh linh dùng hai cánh ôm lấy chính mình, cúi đầu không nhìn Tô Đình.
Mà trong tro tàn kia còn có một vật chưa bị tổn hại, trong đó tỏa ra một tia sáng, vẫn có âm thanh truyền ra.
"Tô Đình! Ta muốn chém ngươi thành muôn mảnh!"
"Tô gia gia chờ ngươi!"
Tô Đình đi về phía trước một bước, đang muốn phá huỷ vật này.
Đột nhiên, nơi cuối con đường lại có một bóng người vội vàng chạy tới, lớn tiếng nói: "Sư huynh, công tử nói người này có bản lĩnh không kém như bề ngoài, cần phải cẩn thận, lệnh ta đến đây trợ giúp ngươi."
Người kia mới đi vào đã nhìn thấy Tô Đình, không khỏi ngẩn ra.
Hắn ta sững sờ một lát, rồi chợt nhìn thấy dưới chân Hỏa Diễm Cự Nhân có một đất tro tàn, mà bên trong tro tàn có rất nhiều vật vô cùng quen thuộc, đều là vật mà sư huynh yêu thích nhất.
"Sư huynh. . ."
Thanh niên này ngẩn ra.
Tô Đình chà xát tay, nói: "Lại tới một tên, lúc này ngươi yên tâm, ta sẽ khống chế tốt hỏa hầu cho ngươi."
Còn không chờ Tô Đình ra tay, đột nhiên giọng nói của Đỗ công tử kia lại lập tức truyền đến.
"Mau lui!"
Âm thanh ác liệt, giống như đang quát lớn.
Người thanh niên kia phản ứng lại, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, sát khí lạnh lẽo, một luồng lòng dạ muốn xông lên, thi pháp báo thù cho sư huynh.
Nhưng Đỗ công tử lại quát lên: "Chạy trở về!"
Một tiếng quát này có hiệu quả cảnh tỉnh.
Người thanh niên kia lập tức tỉnh lại, lập tức xoay người chạy trốn.
Sư huynh đều bị đối phương giết chết, bản lĩnh của hắn còn kém hơn sư huynh một bậc.
"Muốn chạy trốn?"
Tô Đình duỗi vung tay lên.
Ánh đao lóe lên.
Người thanh niên kia kêu thảm một tiếng, ngã nhào xuống đất.
Trong tay Tô Đình nắm chặt, thần đao trở về trong tay,sau đó hắn đi về phía trước.
Mà hành hỏa lực sĩ cũng đi theo bên cạnh, dù trên người nó tỏa ra sóng nhiệt cuồn cuộn, nhưng lại không ảnh hưởng gì tới Tô Đình.
"Tha mạng cho hắn!"
Đỗ công tử trầm giọng nói: "Việc này là do ta quản giáo không nghiêm, để hai sư huynh đệ bọn hắn lỗ mãng, xông tới ngươi, nếu ngươi đã giết một người thì không cần lại giết thêm người nữa."
Tô Đình cười nói: "Bọn hắn tuy rằng đều là người tu hành, nhưng đều là hạ nhân của ngươi, đều là phụng mệnh hành sự, ngươi mới là chủ mưu, làm sao hiện tại ngươi lại nói là tự bọn hắn muốn ra tay?"
Đỗ công tử trầm mặc một cái, nói rằng: "Là ta mệnh lệnh, bọn hắn chẳng qua chỉ phụng mệnh hành sự, cần gì phải làm khó dễ bọn hắn?"
Tô Đình cười nói: "Rõ ràng là bọn hắn muốn làm khó dễ ta, làm sao bây giờ lại thành ta làm khó dễ bọn hắn? Lúc trước bọn hắn đã muốn giết ta mà không được, hiện tại ta giết bọn họ tự nhiên cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa. .. Còn tên khốn nhà ngươi, lúc trước có thể nhìn bọn hắn ra tay, bây giờ cũng có thể nhìn ta giết người, như thế mới coi như công bằng chứ."
Nói xong, Tô Đình lại thấy buồn cười, lắc đầu nói: "Nếu ngươi đã không ngăn lại hạ nhân của ngươi, vậy cũng đừng mong ta dừng giết người, trong lòng nên cân nhắc một chút, hiểu sao?"
Đỗ công tử trầm giọng nói: "Coi như cho ta chút mặt mũi."
Tô Đình chăm chú suy tư, rồi chợt cười nói: "Cho ngươi chúy mặt mũi? Ta đoán không sai, ngươi quả nhiên là không có mặt."
Đỗ công tử trở nên yên lặng, lạnh giọng nói: "Vốn chỉ là một việc việc nhỏ, đã có một người bị ngươi giết chết, cũng coi như chuộc tội, ngươi lại nhất định phải cắn chết không thả, muốn không chết không thôi cùng ta sao?"
Tô Đình liếm liếm môi dưới, thấp giọng nói: "Giết ta chỉ tính việc nhỏ? Việc nhỏ như vậy cũng chỉ có thể khiến ta cắn chết không thả."
Đỗ công tử nói: "Lần này là ta tính toán sai lầm, vốn tưởng rằng ngươi là người tu hành nhỏ yếu như giun dế bình thường, tiện tay xoá bỏ cũng không quan trọng gì, nhưng nếu ngươi đã làvcó bản lĩnh cao thâm, không hề tầm thường, không phải giun dế nhỏ yếu, như vậy việc này cũng coi như. . . Mối thù Thạch Niên Tích bị thương chấm dứt ở đây, ngươi giết một hạ nhân của ta cũng coi như hòa nhau, chỉ cần ngươi bỏ qua cho người trước mắt kia, ta có thể tha cho tính mạng ngươi."
Tô Đình nghe vậy, cảm kích tự đáy lòng rồi nói: "Thực sự cảm tạ ngươi."
Nói xong câu này, hắn chỉ tay một cái.
Hành hỏa lực sĩ bỗng nhào tới, ôm lấy người thanh niên kia, ngã nhào xuống đất, lăn hai vòng.
Rồi Tô Đình đưa tay đánh một chiêu, hành hỏa lực sĩ đột nhiên tiêu tan, hóa thành một viên minh châu, trở về trong tay.
Mà ở dưới đất đã không còn thân ảnh của người thanh niên kia, chỉ còn một đống tro tàn.
"Nhưng ta không muốn tính như thế." Tô Đình cảm khái nói.
"Giỏi lắm Tô Đình, xem như ngươi lợi hại." Đỗ công tử đáp.
"Cũng vậy." Tô Đình cười nói.
"Tô Đình, trên thịnh hội, ta sẽ khiến ngươi không chiếm được một chút chỗ tốt nào, chờ đến sau thịnh hội này kết thúc, ta sẽ lấy mạng của ngươi!"
"Đừng chờ đến sau khi thịnh hội kết thúc làm gì, nếu ngươi có rảnh, hiện tại đến chịu chết luôn đi."
Tô Đình chẹp chẹp miệng, nói rằng: "Oan có đầu nợ có chủ, ngươi mới là chủ mưu, bọn hắn chẳng qua chỉ hai con tôm tép thôi, cũng không có mùi vị gì."
Bên kia cũng không còn hồi âm.
Đỗ công tử đã yên lặng.
Tô Đình than một tiếng vô vị, rồi tiện tay bóp nát vật truyền âm kia, ném trên mặt đất.
Hắn cũng không vội vàng rời đi, đi vòng quanh đường phố này vài chuyến.
——
"Tô Đình, ngươi còn không đi, muốn làm gì?"
Tiểu tinh linh thấy hắn đi tới đi lui, nhưng vẫn không muốn rời đi, không khỏi hỏi.
Tô Đình nhìn kỹ hoa văn hai bên, thuận miệng đáp: "Chờ tên kia tới tìm cái chết thôi."
Tiểu tinh linh nhất thời cả kinh nói: "Người ta là Thượng nhân."
Tô Đình cũng không thèm nhìn nàng, chỉ nhìn chằm chằm những hoa văn kia, trong miệng nói: "Vậy thì thế nào, lại không phải chưa từng giết qua."
Tiểu tinh linh tức giận nói: "Ngươi đúng là kẻ ngông cuồng tự đại, ta muốn lập tức trở về đi, ngươi cứ ở lại chỗ này chờ đi."
Vừa dứt tiếng, nàng muốn giương cánh bay cao.
Tô Đình đột nhiên đưa tay ngăn nàng lại, cười nói: "Đùa thôi, tên kia chỉ mới chết mất hai tên hạ nhân mà thôi, sẽ không đích thân tới đây."
Tiểu tinh linh hỏi: "Tại sao?"
Tô Đình cười ha ha nói: "Nghe hắn nói thì ta đã biết, loại người này coi tính mạng những người khác như giun dế, tính mạng của hai tên hạ nhân không đủ để hắn tới. . . Nếu như ta bố trí trận pháp hoặc là bẫy rập ở đây, hắn đến đây chính là bước vào bẫy rập, loại người này cực kì tự phụ, cũng rất cẩn thận sợ chết, tám chín phần là sẽ không tới."
Tiểu tinh linh nghe vậy, hơi hiểu ra, lại hỏi: "Vậy ngươi hiện tại làm gì thế?"
Tô Đình nói rằng: "Ta đang nghiên cứu trận văn thô thiển mà hắn lưu lại mà thôi."
Tiểu tinh linh hỏi: "Ngươi nghiên cứu cái này làm gì?"
Tô Đình nói rằng: "Cái trận văn này có thể ngăn cản nhận biết, hơi có sự khác biệt với hoa văn xung quanh nơi ở trong Ty Thiên giám, ta học một ít."
Nói tới đây, trong ánh mắt hắn hơi có chờ mong, nói rằng: "Ngày sau muốn giết người ở kinh thành, trước tiên phải bố rí trận pháp, đừng để đạo sĩ của Ty Thiên giám nhận ra, sau đó hành hỏa lực sĩ này chính là bảo bối giúp đỡ hủy thi diệt tích tuyệt hảo."
Tiểu tinh linh kinh hãi nói: "Ngươi làm sao còn muốn giết người?"
"Phí lời, ngươi nghĩ tên kia không nói lời nàochính là bỏ qua việc này?"
Tô Đình cười lạnh nói: "Hắn nhất định muốn tính sổ cùng chúng ta, hơn nữa, dù hắn muốn bỏ qua việc này, ta còn không đồng ý đâu."
Tiểu tinh linh vội vã xua tay, nói: "Đừng, không phải chúng ta, là ngươi!"
* * *