Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 210: Bại lộ thân phận

Chương 210: Bại lộ thân phận

Một tấm linh phù.
Trong đó chứa rất nhiều tin tức.
Liên quan tới Tô Đình, ở Nguyên Phong sơn không tra ra người này.
Điều này khiến Vân Tích sững sờ một lát.
Nếu người này không phải trưởng lão Nguyên Phong sơn, làm sao lại có tấm lệnh bài này?
Phải biết rằng trong lệnh bài kia thật sự chứa khí tức của Tô Đình.
Vân Tích đạo nhân ngẩn ra, mới phát hiện sau tấm linh phù này vẫn có tin tức khác.
Theo người Nguyên Phong sơn điều tra, biết được Thiên Ông lão nhân mời chào một vị hậu bối tuổi trẻ, khoáng thế nhân kiệt, đã ngoại lệ mời làm trưởng lão ngoại môn hàng chữ Cổ của Nguyên Phong sơn.
Chỉ vì hậu bối này còn trẻ, đạo hạnh nông cạn, chưa đạt tới Dương Thần cảnh, không thể cống hiến gì nhiều, khó tránh khỏi sẽ khiến người trong môn phái bất mãn, vì vậy vẫn là điều bí ẩn, không được công bố.
Phía sau lại là bút tích của đệ tử thân truyền của Thiên Ông lão nhân, căn dặn Vân Tích đạo nhân không được tiết lộ việc này, trong lời này còn chứa mấy phần uy hiếp.
Sở dĩ thật lòng nói rõ việc này qua linh phù, một là vì tiện ăn nói với Ty Thiên giám, thứ hai là chứng thực thân phận của Tô Đình, sợ bị nhận định là bịa chuyện lão giả Nguyên Phong sơn, thứ ba cũng là chứng minh Tô Đình thật sự có tư cách tham dự thịnh hội, để tránh cản trở một hồi cơ duyên của hắn.
Dù việc này có giải thích với Ty Thiên giám, nhưng cũng chỉ giới hạn trong cao tầng Ty Thiên giám mới biết được, không có nghĩa là có thể công khai.
"Sư. . ."
Vân Tích đạo nhân nhìn Tô Đình, lại nhìn lệnh bài bên hông hắn, hai chữ sư thúc này vốn đã gọi đến thuận miệng, lúc này lại có chút khó có thể mở miệng.
Lúc đầu ông ta cũng chỉ coi Tô Đình là trưởng lão Nguyên Phong sơn, dù nhìn như thiếu niên, dù đạo hạnh dường như mới đạt tới tầng ba nông cạn, nhưng đây cũng chỉ là một vị Chân nhân Dương Thần đã mấy trăm tuổi, đang ngụy trang để du lịch thế gian thôi.
Nhưng bây giờ biết được chân tướng, hắn đường đường tầng sáu Thượng nhân, đối mặt một cái không đủ hai mươi tuổi thiếu niên, đối mặt cái này chưa đủ Thượng nhân cảnh hậu bối, thật muốn miệng nói sư thúc, liền thực tại có chút khó có thể mở miệng.
"Sư. . . Sư. . . Sư thúc. . ."
Vân Tích đạo nhân sư vài tiếng, mới cắn răng hô lên danh xưng này, rốt cuộc bối phận Nguyên Phong sơn xếp ở đó, cũng thực sự không phải giả tạo.
Hơn nữa, có thể khiến Nguyên Phong sơn mở ra ngoại lệ để thiếu niên chưa đạt tới Thượng nhân cảnh này làm trưởng lão, đủ thấy thiếu niên này nhất định là tiền đồ rộng lớn, tiềm lực vô cùng.
Bằng không một Thánh địa Đạo môn như Nguyên Phong sơn này, trong môn phái có vô số đệ tử kiệt xuất, lại sao có thể để ý tới một người tu hành tầng ba tầm thường chứ?
Nghĩ như vậy, Vân Tích đạo nhân lại cũng cảm thấy một tiếng sư thúc này cũng không phải khó gọi như vậy.
Ông ta mới nghĩ như vậy, đã thấy Tô Đình đứng chắp tay, thản nhiên nhận danh xưng này, lạnh nhạt nói: "Hừm, sư thúc đang nghe đây, sư điệt có chuyện thì mời nó, thính của của Tô sư thúc ngươi tốt hơn ngươi rất nhiều."
Vân Tích đạo nhân thật vất vả mới bình phục lại tâm cảnh, bỗng nhiên lại hỗn loạn chút, nhìn thiếu niên tuổi tác không đủ hai mươi, đạo hạnh còn chưa ngưng Âm Thần này, thần sắc có vẻ hết sức phức tạp.
"Sư. . . Sư thúc. . ."
Vân Tích đạo nhân hít sâu một hơi, nói rằng: "Lai lịch của ngài đã được nói rõ trong linh phù, đệ tử đã biết được ngọn nguồn. Thế nhưng, dù ngài đúng là có tư cách tham dự thịnh hội, nhưng đó là chuyện trước kia, hiện nay thân phận của ngài đúng là trưởng lão Nguyên Phong sơn, không còn là tán tu không môn không phái, thật sự muốn tham dự thịnh hội thì vẫn có chút không hợp quy củ."
Tô Đình nghe vậy, thì cau mày lại, nói: "Nói như vậy, ngươi đã quyết định không cho ta tham gia thịnh hội?"
Vân Tích đạo nhân cười khổ tiếng, nói rằng: "Thịnh hội chính là do quốc sư làm chủ, việc này chỉ cần xin phép quốc sư, mới có thể quyết định."
Tô Đình cảm thấy hơi bất đắc dĩ, khoát tay nói: "Đơn giản chút đi mà, đi cửa sau cũng được, nếu vẫn không được thì Tô mỗ dùng bí danh, không dùng cái danh Tô đại tiên nhân- trưởng lão Nguyên Phong sơn nữa là được."
Vân Tích đạo nhân chỉ biết cười khổ, không biết đáp lại như thế nào, nhưng nghe nói việc này, lại cũng nhớ tới một chuyện khác, nói rằng: "Nói đến chuyện tên tuổi, là Dư Nhạc có chút sơ sẩy. . . Theo đạo lý thì tán tu tiến vào Ty Thiên giám đều cần ghi danh trong danh sách trước, nhưng hắn không phải đạo nhân chuyên môn tiếp dẫn, mà lúc đó vì bình định tình hình rối loạn nên đã quên việc này."
Nói xong, Vân Tích đạo nhân hít một tiếng, nói rằng: "Đệ tử trước tiên đi xin chỉ thị của quốc sư, nếu như ngài thật sự có thể tham dự thịnh hội, như vậy đệ tử sẽ phái người đến đây tìm sư thúc, để ghi danh lại."
Tô Đình nghe vậy, cảm giác thoả mãn, gật đầu nói: "Rất tốt."
Nói xong lời này, có lẽ Tô Đình cảm thấy lời nói suông có chút đơn điệu, nên đưa tay ra vỗ vỗ trên bả vai Vân Tích đạo nhân, mang theo vài phần tán thưởng, mang theo vài phần thoả mãn, mang theo dánh vẻ trưởng bối khen ngợi hậu bối.
Vân Tích đạo nhân méo mặt, vội vàng cúi chào, nói: "Nói đi cũng phải nói lại, đệ tử quản lý tất cả việc vặt vãnh của Ty Thiên giám, thực sự là bận rộn, nên cần đi trước một bước."
Tô Đình kinh ngạc nói: "Khi nãy không phải ngươi nói có thời gian rảnh, có thể đi dạo cùng ta sao?"
Vân Tích đạo nhân khụ một tiếng, nói: "Lúc trước thật sự là có chút nhàn hạ, nhưng đệ tử nói chuyện cùng sư thúc thật vui, qua hồi lâu này cũng đã đến lúc nên muốn làm viêc ròi."
Tô Đình nghe vậy, chợt nói: "Hóa ra là chúng ta nói chuyện với nhau thật vui, đến mức quên cả thời gian, vậy ngươi đi làm việc đi."
Vân Tích đạo nhân như trút được gánh nặng, giống như vội vàng đào tẩu vậy, nhanh chân trở ra.
Dư Nhạc đi theo phía sau, muốn trở về theo.
Nhưng lúc này, Tô Đình bỗng kêu: "Đợi đã."
Vân Tích đạo nhân giống như không nghe thấy, kiên định với sự thực thính lực của chính mình rất kém, vội vàng rời khỏi nơi này.
Mà đạo sĩ tuổi trẻ Dư Nhạc này đành phải ngừng lại, vẻ mặt cứng ngắc, xoay người lại hỏi: "Ngài có gì dặn dò sao?"
Trước đây hai người cũng đã gặp nhau một phen, nhưng Dư Nhạc tự nhận là người trong Ty Thiên giám, đạo hạnh cũng đã đạt tới Thượng nhân cảnh, đối với Tô Đình luôn có vẻ sư huynh nhìn sư đệ.
Nhưng bây giờ biết được thân phận của Tô Đình, trong lòng thực sự là lo sợ.
Khi này tin tức trong linh phù kia, hắn thấy không rõ lắm.
Nhưng hắn lại biết, ân sư gửi tin về Nguyên Phong sơn, bây giờ nhận được hồi đáp, xác nhận thiếu niên này chính là trưởng lão của Nguyên Phong sơn, cao nhân hàng chữ Cổ.
Tầng thân phận cùng bối phận này, làm hắn có chút hoảng sợ bất an.
"Cũng không dặn dò gì."
Tô Đình cười nói: "Nhưng Tô thúc tổ ta khá có hứng thú đối với Ngư Long trì mà sư phụ ngươi tạo ra kia , ngày mai ngươi dẫn ta đi dạo nhé?"
Hắn nói mấy chữ " Tô thúc tổ ta" này, ngữ khí bỗng trầm trọng hơn không ít.
Dư Nhạc sắc mặt quái lạ, gật gật đầu, nói: "Đệ tử hiểu rõ."
——
Vân Tích đạo nhân nhanh chóng rời đi, lại nghe thấy Tô Đình gọi Dư Nhạc lưu lại, không khỏi cảm thấy thê lương thay đệ tử của mình.
"Nói đi cũng phải nói lại, tiểu tử Dư Nhạc này, ta luôn luôn cho rằng suy nghĩ của hắn luôn không thiết thực, chưa ngờ hôm nay lại để hắn đoán đúng."
" Tô Đình này lại thật sự là một thiếu niên hậu bối, thành trưởng lão Nguyên Phong sơn?"
"Mấy trăm năm qua, chỉ sợ đây là lần đầu tiên, cũng không trách bần đạo không thể nghĩ tới khả năng này."
Vân Tích đạo nhân trầm thấp cười vài tiếng, chỉ là có vẻ hơi miễn cưỡng.

* * *


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất