Chương 216: Thịnh hội bắt đầu
"Thịnh hội hiện tại bắt đầu!"
"Chư vị nhớ kỹ, lệnh bài trên người cực kì quan trọng, có thể bảo đảm tính mạng, cũng đại diện cho tư cách các ngươi tham gia trận thịnh hội này."
"Có lẽ bên dưới có không ít người còn có suy nghĩ lần thịnh hội do Ty Thiên giám tổ chức này giống như trong chốn võ lâm ở phàm tục, sẽ lên võ đài luận võ. . ."
Vân Tích đạo nhân nói đây thì thoáng ngừng lại một chút, liếc qua rồi cười nói: "Thậm chí có một số người tu hành có bản lĩnh khá cao, nhưng cũng không quen chính diện tranh đấu, vì thế mà bỏ qua cơ hội, dù biết được kinh thành sẽ tổ chức thịnh hội, nhưng cũng không muốn đến kinh thành."
Ông ta nói những người này cũng không phải số ít.
Giống như Tô Đình trước khi được đạo sĩ Nguyên Phong sơn ở kinh thành chỉ điểm, cũng cho rằng thịnh hội này sẽ có là phương thức như lên võ đài luận võ vậy.
Nhưng trên thực tế, Tô Đình cũng không sợ phương thức như thế, thậm chí có thể nói nếu như phạm vi lần thịnh hội này hạn chế ở trên lôi đài, như vậy các loại bản lĩnh của hắn, như thần đao, như Ngũ Hành Giáp, đều sẽ có ưu thế không nhỏ.
Nhưng Ty Thiên giám hiển nhiên cũng lo lắng đến điểm ấy.
Tục truyền sau lần thịnh hội thứ hai thì chưa từng dùng tới phương thức lên võ đài luận võ nữa.
——
"Trong số chư vị, có người có đạo hạnh cao thâm, bản lĩnh bá đạo, am hiểu đấu pháp chính diện."
"Nhưng cũng có người am hiểu ẩn nấp, am hiểu ám sát, thậm chí âm thầm chú sát hạ độc."
"Không chỉ như vậy, bần đạo nghĩ trong các ngươi cũng có người có trí khôn tuyệt diệu, lòng dạ thâm trầm, có thể bày mưu nghĩ kế."
"Các ngươi tuy rằng đều là người tu hành trẻ tuổi trong Đại Chu, nhưng nhận được truyền thừa muôn vàn vạn loại, thật sự là đếm không xuể, đều là nhân vật thiên kiêu, đều là tài nhân dị sĩ."
Vân Tích đạo nhân chậm rãi nói: "Nếu để các vị thi đấu trên lôi đài, hạn chế trong một tấc vuông như thế, như vậy cũng chỉ có lợi đối với những đạo hữu am hiểu chính diện đấu pháp này, vô mà những người khác lại khó có thể phát huy được bản lĩnh của mình. . . Nếu là như thế thì rõ ràng đã khiến dự tính ban đầu khi Ty Thiên giám tổ chức thịnh hội bị mất đi, thế nên chư vị cũng không cần phải lo lắng, võ đài để mọi người tranh tài sẽ vô cùng rộng lớn, cạnh tranh cũng đủ kịch liệt, đủ để chư vị thể hiện hết sở trưởng!"
Ông ta nói những lời này, khiến trong lòng người nghe đều nhiệt huyết sôi trào.
Mà đúng lúc này, đột nhiên có một người hỏi: "Từ khi bần đạo tu hành tới nay đều sẽ không lưu thủ, một khi đã ra tay chính là sát chiêu, nếu như ta giết người ở trong thịnh hội, Ty Thiên sẽ làm như thế nào?"
Tô Đình dựa vào âm thanh nhìn lại, chỉ thấy người này lại chính là vị Túc Sát đạo nhân lúc trước nhìn thấy.
Còn không chờ Vân Tích đáp lời, lại có một người yếu ớt nói: "Ta chỉ đến đây để va chạm xã hội, sẽ không đến nỗi thật sự gặp họa sát thân chứ? Tấm lệnh bài này của Ty Thiên giám thật sự sẽ bảo vệ ta được chu toàn sao?"
Hai người này hỏi những vấn đề này, cũng vừa hay là chuyện mà đám người tại đây đều cảm thấy nghi hoặc trong lòng.
Có người ỷ vào chính mình có bản lĩnh cao cường, không thể lưu thủ sẽ dễ dàng giết người.
Có người lại tự biết bản lĩnh bảo mệnh của bản thân hơi nhạt, rất sợ khó giữ được tính mạng.
Mà Vân Tích đạo nhân dường như đã sớm có chủ ý, bình tĩnh nói: "Chư vị không cần phải lo lắng, lệnh bài trong tay các ngươi chính là có xuất phát từ quốc sư đương triều, một vị Chân nhân đã tu thành Dương Thần. Tất cả những lệnh bài này đều là quốc sư tự tay chế ra, do Xuân Quan Chính, Hạ Quan Chính, Trung Quan Chính, Thu Quan Chính, Đông Quan Chính trong Ty Thiên giám ta, tổng cộng năm vị Chân nhân Dương Thần hợp lực thi pháp, chính là lấy bản lĩnh của bần đạo, đều khó mà công phá lực phòng ngự của lệnh bài này."
Nói tới đây, Vân Tích đạo nhân cũng thấy lời này có vẻ khá ngông cuồng, cười nói: "Có lẽ trong số các vị ở đây, cũng có người kỳ tài ngút trời có bản lĩnh không kém bần đạo, có thể cố gắng đánh vỡ lệnh bài, nhưng thật sự muốn đánh vỡ lệnh bài trong chớp mắt, thì cần có thủ đoạn của Chân nhân Dương Thần."
Lời này khiến đám người đều thở ra một hơi.
Vân Tích đạo nhân tiếp tục nói: "Nếu các vị gặp nguy hiểm đến tính mạng, lệnh bài nhất định sẽ kích phát chế độ bảo hộ, mà một khi lệnh bài kích phát chế độ đó thì các ngươi cũng sẽ bị mang đi, mất tư cách tham gia thịnh hội, sau đó cũng sẽ không xuất hiện tình huống bị người liên tiếp tấn công, rơi vào cảnh công phá màn phòng hộ của lệnh bài."
Nói xong, ông ta phất tay cười nói: "Ty Thiên giám quản lý trật tự trong triều đình Đại Chu, nếu đã dám to gan tổ chức thịnh hội thì đương nhiên sẽ có năng lực, có thể bảo đảm chư vị chu toàn, bằng không, nếu ngay cả tính mệnh đều khó giữ được, sau này người tu hành không thể tín nhiệm Ty Thiên giám ta, làm sao có thể tổ chức lần thịnh hội tiếp theo nữa?"
Ông ta nói đến đây, làm đám người bên dưới vô cùng an tâm.
Tô Đình gật đầu, thầm nói: "Lời nói thì đúng là đạo lý như thế, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện gì, có lẽ vẫn bị Ty Thiên giám đè xuống. . . Ta vẫn cần chú ý một ít, dù sao mạng nhỏ vẫn rất quan trọng."
——
Trong nơi ở của quốc sư.
Dư Nhạc phụng lệnh của Vân Tích đi tới nơi này, nhưng cũng không quấy nhiễu, chỉ chờ đợi ở trước cửa.
Bởi vì trong lòng Dư Nhạc rõ ràng, lấy đạo hạnh của hắn, khi đặt chân vào sân này thì đã bị quốc sư biết được.
Nếu như quốc sư muốn gặp hắn, nhất định sẽ mở miệng để hắn đi vào, nhưng lúc này quốc sư không lên tiếng, tự nhiên chính là có chuyện khác.
Dư Nhạc đứng ở cửa, mơ hồ còn có thể nghe thấy âm thanh ở bên trong.
Giọng nói của quốc sư trầm ổn dày nặng.
Mà một âm thanh khác có vẻ già nua, rõ ràng là một trong ngũ quan chính, là một vị sư bá đứng hàng Trung Quan Chính kia.
"Kể cũng đúng là gió êm sóng lặng, tiết kiệm không ít công sức."
Đây là giọng nói của quốc sư, ngữ khí có vẻ hơi bình thản.
Mà tiếp theo, Trung Quan Chính lại chậm rãi nói rằng: "Đây là tự nhiên, có bốn người khác trấn thủ bốn phía kinh thành, Dương Thần trở xuống cũng không dám tới phạm kinh thành, đó chính là cùng chịu chết vậy . Còn Dương Thần trở lên. . . Cho dù là người trong ma đạo cũng sẽ không dùng tính mạng của chính mình để đổi lấy những tiểu tử hậu bối có đạo hạnh nông cạn như giun dế này."
Dư Nhạc nghe đến đó, cũng đoán được ý của bọn họ.
Ở trong Đại Chu có một số người tu hành rất không yên phận, mà lại có đạo hạnh cao thâm, muốn xông vào kinh thành, quấy rầy thịnh hội, thậm chí tàn sát người tham gia thịnh hội?
Nhưng lúc này vẫn gió êm sóng lặng, hiển nhiên những người tu hành kia cũng sẽ không đi tìm cái chết trước.
Rốt cuộc nơi này là chỗ tụ tập của người tu hành trẻ tuổi trong Đại Chu, nếu như thật sự xuất hiện biến cố gì, chính là quốc sư đều không chịu nổi chất vấn đến từ Chính Thủ Chính Đạo môn.
Thậm chí nếu chuyện xảy ra quá lớn, có lẽ sẽ xúc động tới nhân vật như Địa tiên bây giờ còn ở trong Thủ Chính Đạo môn.
Sở dĩ, cũng đúng như Trung Quan Chính từng nói, dù là người trong ma đạo, nhưng hạng người có đạo hạnh cao thâm cũng sẽ không dùng tính mạng của chính mình để đổi lấy đám tiểu tử hậu bối có đạo hạnh nông cạn.
"Nếu đã như vậy, thì có thể thả lỏng rồi."
Quốc sư chậm rãi nói: "Dư Nhạc ở bên ngoài, có lẽ Vân Tích cũng chuẩn bị muốn bắt đầu rồi, ngươi lấy Sơn Hà Đồ này giao cho hắn là được rồi, ta vẫn cần để ý bảo bối này, không đi ra nữa."
Trung Quan Chính nghiêm nghị nói: "Biết rồi."
Nói xong, Dư Nhạc lập tức nghe thấy giọng nói già nua kia cũng tràn ngập vẻ cảm khái cùng phức tạp, từ từ nói: "Cũng không biết là tiểu tử may mắn nào có thể đoạt được bảo bối này."
Quốc sư chậm rãi nói rằng: "Ngươi cũng từng thử, ngươi không có cái số ấy, vậy cũng đành xem trong số người tu hành trẻ tuổi, có bao nhiêu người có thể giúp đỡ được Thủ Chính Đạo môn ta."
* * *